"À! Đừng... Ô ô ô... Đừng phát... Aaaaaa!" Cố Minh Mộng điên cuồng hét lên, thân thể càng ngày càng run rẩy, miệng huyệt co rút dữ dội, Bạch Hạo biết cô sắp cao trào, mạnh mẽ cắn vào vai cô, làm đến mức thịt của ŧıểυ huyệt cũng lộ ra ngoài.
"A! … A a a! Đừng! Đau... Đau quá..." Tiếng khóc của Cố Minh Mộng càng lúc càng khổ sở, một lượng lớn nước ám muội bắn ra, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông kề sát bên tai, mồ hôi hòa lẫn mùi bạc hà, đau đớn ở vai khiến cô nhận ra rõ ràng mình lại làʍ t̠ìиɦ với Bạch Hạo.
Bạch Hạo để lại vài vết cắn sâu trên ngực cô, ngước lên nhìn thấy sự thù hận trong mắt cô, cậu cười quái dị rồi vặn vẹo: "Cô hận tôi đi, hận chết tôi cũng được."
Cậu cúi xuống vuốt ve đôi má mịn màng của cô, đôi mắt cậu đầy ham muốn chiếm hữu, thè lưỡi ra để liếʍ những giọt nước mắt trên mặt cô.
Cố Minh Mộng sợ hãi nhắm mắt lại, cô cảm thấy Bạch Hạo đã thay đổi rồi, cảm giác ẩm ướt trên má truyền đến mắt cô, giống như một lá thư từ rắn độc, giống như điềm báo trước khi chết, nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu thẳm trong đáy lòng, cô khóc và siết chặt nắm đấm, giống như ngay cả nội tâm cô cũng bị cưỡng hiếp vậy.
Lần cuối cùng đau đớn như vậy là lúc sinh Cố Thượng Cần.
Nghĩ đến con trai Cố Minh Mộng càng ngày càng phẫn nộ, tiếng la hét càng lúc càng lớn, Bạch Hạo chỉ mãnh liệt ra vào với vẻ mặt vặn vẹo, còn véo mạnh vào hạt đậu của cô, "Tôi làm chết hoa huyệt của cậu!" Chặt! Mẹ nó, thật chặt!"