Bạch Hạo cởi quần áo của cô, vừa chạm vào cặp đùi trắng như tuyết của cô đã cảm thấy mình sắp bắn ra rồi, ngay cả tay cũng run rẩy, cậu ôm bộ ngực đầy đặn của cô, ấn nhẹ vài lần, rút tay về, đầu ngón tay đã nhuốm mùi của cô, cậu ngửi ngửi ám ảnh một lúc, rồi ngồi lên người cô, giữa hai chân bị đẩy ra đã ướt một mảng nhỏ.
Bạch Hạo lộ ra nụ cười quái dị khi nghe thấy điều này, vẻ mặt méo mó, "Hận đi, thà hận còn hơn quên tôi."
Cậu lấy điện thoại di động của cô ra, nhờ mở khóa khuôn mặt hiện tại, cậu có thể gửi tin nhắn cho mẹ Cố mà không cần hỏi mật khẩu, nói sẽ không về nhà.
Cậu quỳ giữa hai chân cô, cởi trói chân cô, nắm chặt lấy chân cô trước khi Cố Minh Mộng đá người dữ dội, mắt mã cố ý trượt lên trượt xuống miệng huyệt, nhanh chóng cảm nhận được sự ẩm ướt, cậu mỉm cười hài lòng, "Đã ướt thành như này rồi, ŧıểυ huyệt của cậu cũng rất sướиɠ đi."
Cố Minh Mộng đã không làʍ t̠ìиɦ quá lâu, cơn đau nơi hoa huyệt bị vật khổng lồ khuấy đảo làm cô rất khó chịu, nhắm mắt lại sẽ chỉ làm cho cảm giác trở nên rõ ràng hơn, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh những nếp gấp của bức tường bên trong bị san phẳng.
"A! Aaa sâu quá!" Cố Minh Mộng kêu lên, hai chân đá lên không trung vô ích, thân thể trắng nõn ướt đẫm mồ hôi bất lực vặn vẹo trên giường, vòng eo gầy gò bị người đàn ông cố định thật chặt.
Bạch Hạo bị nhớ cô đến mức máu huyết tuôn trào, làm cô lắc lư qua lại, bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết lắc lư nhịp nhàng, cậu nắm lấy nhũ hoa của cô, không che giấu ham muốn của mình, "Ngực cậu thật sự rất to, mẹ nó nữa!" mυ"ŧ còn sướиɠ hơn trước nữa! Chết tiệt!"