Những ngày ở trang viên khá thoải mái, mỗi ngày vừa thức dậy đều có người hầu hỏi mẹ Cố muốn ăn sáng trên giường hay ăn sáng với mọi người, nếu mẹ Cố chọn ăn sáng trên giường, người hầu sẽ mang bữa sáng lên giường.
Đặc quyền này chỉ giới hạn ở mẹ Cố, bởi theo phong tục quý tộc châu Âu, chỉ những phụ nữ đã kết hôn mới có thể được hưởng đặc quyền này.
Tuy nhiên, mẹ Cố thường ra ngoài ăn sáng với mọi người, vì Cố Minh Mặc cần bà bên cạnh, bà Bạch đã từng đề xuất thuê một bảo mẫu để chăm sóc riêng cho Cố Minh Mặc, nhưng mẹ Cố đã từ chối.
Từ khi còn nhỏ, Cố Minh Mặc đã hơi nhạy cảm, mẹ Cố đi đón cô bé ở trường mẫu giáo muộn một phút cô bé sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi, hai năm qua ngày ngày chiều chuộng đã khiến cô bé hơi ỉ lại, nhất định không thể giao cho bảo mẫu chăm sóc.
Mẹ Cố luôn cảm thấy ánh mắt của bà Bạch nhìn gia đình bọn họ có chút khinh thường, mỗi lần bà và Cố Minh Mặc quấn quýt thể hiện tình cảm mẹ con, bà Bạch đều lộ ra nụ cười chế nhạo, mặc dù không cười thành tiếng, nhưng thỉnh thoảng có mấy lần vẫn bị bà nhìn thấy.
Mẹ Cố rất không thích ánh mắt của bà ta.
Ngoài ra thì ba đứa trẻ này đều rất vui vẻ, mỗi ngày Bạch Hạo đều dẫn Cố Minh Mộng và Cố Minh Hạo cưỡi ngựa đi săn quanh mê cung, Cố Minh Mặc thích tất cả các loại tranh sơn dầu trang trí trong trang viên, bởi vì những người phụ nữ quý tộc trên đó đều ăn mặc lộng lẫy độc đáo và cảm giác rất nữ tính, đã chạm đến trái tim của cô bé.
Hiếm có dịp Cố Minh Mặc muốn đi chơi với Cố Minh Mộng, vì vậy bà Bạch và mẹ Cố ngồi trong phòng hoa trò chuyện.
"Tú Vân, bà rất chiều chuộng đứa con út." Bà Bạch nói như vậy, trong khoảng thời gian này hai người họ khá hợp nhau, họ sẽ gọi nhau bằng tên riêng.
"Cũng chỉ có mấy năm này là gần gũi với tôi thôi, còn sau khi đi học ŧıểυ học là lại có ý tưởng của riêng mình rồi." Mẹ Cố nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Tôi hy vọng con bé có thể trưởng thành chậm một chút."
"Tôi không muốn can thiệp vào cách nuôi dạy con cái của bà, nhưng cưng chiều sẽ chỉ gây hại cho trẻ con." Bà Bạch nói.
"Tôi không cưng chiều." Mẹ Cố trả lời, bà cho rằng mình vẫn còn cách 'cưng chiều' vô cùng xa, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện của Cố Minh Mặc, là biết cô bé không phải một đứa trẻ được cưng chiều, "Trẻ con cần phải có một mức độ nuông chiều nhất định để có thể trở thành người tốt hơn."
"Phải không?" Bà Bạch cười nhẹ một tiếng, chuyển đề tài khác.
Mẹ Cố luôn cảm thấy câu tiếp theo của bà ta là: "Tôi thấy hai đứa con còn lại của bà cũng không quá nổi bật."
Mà Bạch Hạo ở bên kia có hai đứa bé bám lấy, bọn trẻ vô cùng vui vẻ, nhưng cậu thật sự muốn có không gian riêng tư với Cố Minh Mộng! Nhẩm tính ngón tay, đã gần bốn tháng nay cậu không được làʍ t̠ìиɦ với Cố Minh Mộng rồi.
Sau kỳ nghỉ đông, căn bản là lén lén lút lút trong phòng cô vội vội vàng vàng cho xong chuyện, cuối cùng cũng kỳ nghỉ hè mong chờ cũng đến thì lại thêm hai cái đuôi bám theo.
Đêm nay, kể cả Thiên Vương Lão Tử đến, cậu cũng phải làm Cố Minh Mộng cả đêm.
Cố Minh Mộng biết tâm tư của cậu, lâu như vậy rồi không làʍ t̠ìиɦ cô cũng muốn, cô biết tối nay Cố Minh Mặc nhất định sẽ bám lấy mình, vì vậy ra hiệu cho Bạch Hạo đưa cô bé đi chơi thật vui vẻ, chơi đùa xong buổi tối sẽ mệt, tối cô bé sẽ không có tâm trí quấy rầy mình nữa.
Bạch Hạo đuổi theo Cố Minh Hạo và Cố Minh Mặc cả buổi chiều để ban đêm có thể được ân ái, trời vừa tối, cậu đã lặng lẽ lẻn vào phòng của Cố Minh Mộng, đóng cửa lại và khóa lại, sau khi chen lên giường, môi lưỡi nóng bỏng quấn quanh cô, chưa đầy vài phút cô đã bị lột sạch hoàn toàn.
Ngón tay bởi vì cưỡi ngựa và dắt chó đi dạo mà đã trở nên thô ráp nhiều, đang bao phủ lên bộ ngực tròn trịa căng đầy, hoa huyệt không cần phải tác động mà đã ướt át trơn trượt, Bạch Hạo thậm chí còn không có tâm tư làm quá nhiều màn dạo đầu, liền chặn môi cô trực tiếp tiến vào.
"Ư!" Cố Minh Mộng nắm lấy ga giường, hơi thở lộn xộn, ŧıểυ huyệt căng chướng đau đớn vì đã lâu không làm, giống như sắp bị xé rách, "Chậm chút... Hơi đau..."
Bạch Hạo véo da thịt mềm mại trên eo cô, cười nói: "Thời gian này đồ ăn rất ngon."
"Câm miệng." Cố Minh Mộng trừng mắt nhìn cậu, con gái vị thành niên luôn đặc biệt nhạy cảm với hai từ mập mạp, cô mở rộng hai chân, lộ ra miệng huyệt bị kéo căng đến mức trắng bệch, "Cậu chậm chút... Chướng quá..."
Bạch Hạo bắt đầu chậm rãi ra vào, bị ŧıểυ huyệt của cô làm sướиɠ không chịu nổi, "Hoa huyệt của cậu càng ngày càng nóng rồi, vẫn còn nhiều nước như vậy."
Bạch Hạo thở hổn hển nói: "Hay là phải thú nhận, lén lút làʍ t̠ìиɦ quá mệt mỏi."
"Không..." Cố Minh Mộng vòng tay qua cổ cậu kéo cậu lại gần mình, bộ ngực đầy đặn cọ xát vào ngực cậu, cô hôn lên cổ cậu, "Đợi tôi thi tốt nghiệp cấp 3 xong, chúng ta mới... Ư..."
Chưa kịp nói xong, đã bị môi Bạch Hạo chặn lại, Bạch Hạo trực tiếp ôm đùi cô đi ra khỏi giường, áp cô vào tường, thở hổn hển: "Cậu thật sự nặng hơn rất nhiều rồi, trước kia dùng tư thế này làm cậu rất dễ dàng."
Cố Minh Mộng cắn chặt môi, "Nói nữa, tôi không làm nữa bây giờ!"
"Được, được, được, tôi sai rồi." Bạch Hạo an ủi, cúi đầu hôn lên môi cô, càng ngày càng đâm vào mãnh liệt.