Cố Minh Mộng về nhà sớm hơn dự định một giờ, được Bạch Hạo đưa về tận nhà.
Mẹ Cố rất vui mừng, trong lòng bà, cặp tình nhân trẻ này còn trong trắng thuần khiết hơn hoa mộc lan đọng sương buổi sớm, Cố Minh Mộng ngang tàn sau ngần ấy năm cuối cùng cũng thay đổi một chút, ngay cả Bạch Hạo cũng càng ngày càng vừa mắt bà.
Cố Minh Hạo kêu một tiếng anh Hạo rồi chạy tới, cú va chạm mạnh suýt nữa đánh ngã Bạch Hạo, Cố Minh Mộng không có ý định giúp cậu, bởi vì riêng việc đứng vững với cô mà nói cũng hơi khó khăn rồi, như sắp ngã tới nơi.
"Em thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối! Đây là quà mẹ em tặng em nè!" Cố Minh Hạo khoe với cậu con Ultraman phiên bản giới hạn của mình, "Ngày mai chúng ta cùng chơi nhé!"
“Ngày mai anh muốn đi khu vui chơi với chị gái em.” Bạch Hạo cười từ chối, “Ngày mốt nhé.”
"Anh luôn ưu tiên chị gái em trước rồi mới đến em!" Cố Minh Hạo bày ra vẻ không vui.
Cố Minh Mộng còn chưa kịp nói gì, mẹ Cố đã cười nói: "Con tỉnh mộng đi, Bạch Hạo chịu chơi với con là tốt lắm rồi."
Cố Minh Hạo tức giận kéo Cố Minh Mặc về phòng: "Mặc Mặc! Hai anh em mình chơi với nhau!"
Tâm trạng mẹ Cố rất tốt, xua tay ý bảo hai đứa đi chơi đi, miễn là đừng đi xuyên đêm là được.
Bạch Hạo từ chối lời mời ngủ lại của mẹ Cố, nói ngày mai cậu lại đến đón Cố Minh Mộng.
Cố Minh Mộng lấy cớ hôm nay chơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm một chút, cô lẻn về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, khi ra khỏi phòng tắm thì thấy chăn bông phồng lên một cục nho nhỏ, tiếng cười khúc khích không thể kiềm nén của cô bé vang lên từ bên trong.
Cố Minh Mộng có chút buồn cười, thế là nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhân lúc Cố Minh Mặc thò đầu ra, liền đè cô nhóc xuống giường mà cù lét.
Cố Minh Mộng buông ra, chui vào trong chăn, sờ sờ cánh tay như ngó sen của em gái, hỏi: "Sao lại tới phòng chị?"
"Em tới tìm chị chơi." Giọng nói của Cố Minh Mặc ngọt ngào: "Chị ơi, thành tích của chị tiến bộ chứ?"
"Đúng vậy." Cố Minh Mộng sờ sờ cằm của cô nhóc, cổ và cằm là bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể trẻ con, sờ vào rất thoải mái, giọng điệu tự hào nói: "Chị đã qua hết các môn."
“Sau này chị có vào Đại học Thanh Hoa cùng với anh Bạch Hạo không?” Cố Minh Mặc ôm cổ cô, cô nhóc chỉ cao bằng nửa thân trên của cô.
"Ha ha... Cái này không phải chị muốn vào là vào được..." Không hiểu sao Cố Minh Mộng lại cảm thấy chột dạ, cô chỉ nghĩ đến việc vào đại học, còn đại học Thanh Hoa gì đó vẫn còn quá mơ hồ.
"Sau khi vào đại học em sẽ không được gặp chị nữa phải không?" Giọng điệu Cố Minh Mặc có chút thất vọng.
"Bé ngốc này, không phải là chị sẽ không về!" Cố Minh Mộng nhéo nhẹ mũi cô bé một cái, cười nói: "Nghỉ đông và nghỉ hè chị sẽ về nhà mà! Học xong đại học chị cũng muốn về nhà!"
"Tưởng Hân Đồng nói chị của bạn ấy gả cho người nɠɵạı quốc rồi không bao giờ trở về nữa." Cố Minh Mặc vẫn cảm thấy bất an, nói chung trẻ em luôn cảm thấy bất an vì đủ loại nguyên nhân.
“Không đâu, chị sẽ không quen người nước ngoài.”
"Nhưng bố nói, anh Bạch Hạo là con trai của người nɠɵạı quốc, chị có đi cùng anh ấy không? Sau này em sẽ không được gặp chị nữa." Cố Minh Mặc ôm chặt cô, trông như sắp khóc.
Cố Minh Mộng chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức, trong lòng mắng Bạch Hạo đến mức không còn gì, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Cố Minh Mặc, an ủi: "Mặc Mặc là bảo bối quan trọng nhất của chị, chị sẽ không rời xa em đâu!"
Cố Minh Mặc vẫn cảm thấy lo lắng, duỗi ngón tay út ngắn ngủn ra và nói: "Nghéo tay, ai nói dối là chó con."
Cố Minh Mộng duỗi ra ngón tay mảnh khảnh của mình ra, nói: "Nghéo tay, sau này chị nhất định sẽ không bao giờ rời xa bảo bối Mặc Mặc của chị."
Lúc này Cố Minh Mặc mới cảm thấy yên tâm, nằm trong lòng cô chơi đùa với các ngón tay của cô, thỉnh thoảng lại cười khúc khích vì nghĩ đến chuyện vui nào đó, Cố Minh Mộng nhìn chằm chằm khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, khóe môi nở nụ cười, ánh sáng hiếm hoi của tình mẹ tỏa sáng trong lòng cô, cô hy vọng những đứa con tương lai của mình cũng có thể đáng yêu như Mặc Mặc.