Ngày hôm sau, Cố Minh Mộng không thể chuồn êm thành công vì kết quả kiểm tra hàng tháng được đưa ra, Cố Minh Mộng tiến bộ ba mươi bậc, điểm số của cô luôn ở mức thấp nhất kể từ khi cô học cấp hai, bây giờ thật vất vả mới tiến được ba mươi bậc, mẹ Cố vui mừng khôn xiết, dẫn bọn nó đi xem phim và ăn một bữa thịnh soạn, Bạch Hạo cũng không bị bỏ lại.
Trong rạp chiếu phim, Cố Minh Hạo và Cố Minh Mặc nhất quyết muốn xem phim hoạt hình dành cho trẻ em, đi cùng với hai học sinh cấp ba không khỏi có chút tàn nhẫn, thế nên mẹ Cố đã trả tiền để bọn họ xem bất cứ thứ gì mình muốn.
Cố Minh Mộng nhìn xung quanh cũng không thấy có gì hay ho nên chọn bộ phim mới ra mắt "Kiêu Hãnh Và Định Kiến" chuyển thể từ cuốn sách nổi tiếng, Bạch Hạo xem xong chỉ cười nói: "Phim này có gì hay nữa, ai cũng biết cốt truyện hết rồi."
"Đây là tình yêu vỡ lòng của tôi đấy." Cố Minh Mộng trợn mắt.
Trong suốt quãng thời gian hiếu học ngắn ngủi từ lớp một đến lớp ba ŧıểυ học, cô chỉ đọc hai cuốn sách nổi tiếng là "Hoàng tử bé" và "Kiêu hãnh và định kiến". Lúc đó cô còn đọc không hiểu, chỉ cảm thấy hoa hồng thật đẹp, cô cũng muốn có một bông hồng của riêng mình, Darcy rất giàu có, cô cũng muốn tìm một người đàn ông giàu có và đẹp trai để kết hôn.
Bạch Hạo biết mười năm nay cô hầu như không đọc sách một cách nghiêm túc, liền mua hai tấm vé rồi nói: “Đi thôi, chắc hẳn cậu thích xem.”
Sự thật chứng minh chị đại nóng tính cũng có trái tim thiếu nữ, Cố Minh Mộng nhanh chóng nhập tâm vào bộ phim, khi Darcy lần đầu tiên cầu hôn Elizabeth, cô căng thẳng nắm lấy tay vịn, Bạch Hạo cúi đầu nhìn xuống, nhẹ nhàng che lại mu bàn tay của cô.
Hơi ấm từ lòng bàn tay thiếu niên truyền đến, Cố Minh Mộng vội vàng liếc nhìn, ngón tay thon dài trắng nõn trong khung cảnh mờ tối vô cùng chói mắt.
Cô quay đầu lại thì phát hiện Bạch Hạo vẫn đang nhìn mình, như bị mê hoặc, không khỏi tiến lại gần cậu.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức ngay cả hơi thở cũng hòa quyện vào nhau, cậu nghiêm túc nhìn cô, trong mắt có lưu luyến và khao khát, cậu nắm lấy tay cô, giọng nói trong trẻo đặc biệt của thiếu niên thì thầm bên tai cô: “Cậu thành thật nói cho tôi biết, tâm trạng của cậu có còn giống như hồi tháng 4 hay không. Tâm trạng và cảm xúc của tôi thì vẫn như vậy, chỉ cần cậu nói một lời, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa."
Hai má Cố Minh Mộng đỏ bừng, giọng nói gần như trùng lặp với giọng nói của Darcy trong phim: “Tôi hoàn toàn hiểu được tính tình của cậu. Tôi nghĩ, nếu cậu thực sự hận tôi đến tận xương tủy, không có cách nào cứu vãn, vậy cậu nhất định sẽ thú nhận tội lỗi trước mặt Lady Teresa."
Cố Minh Mộng đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Nếu tôi không thèm giữ mặt mũi cho cậu, căm thù cậu đến tận xương tủy, vậy thì trước mặt bất kỳ người thân nào cũng sẽ chửi mắng cậu."
Bạch Hạo lặng lẽ nhìn cô, cúi đầu nói vào tai cô: "Tôi chưa bao giờ có ý lừa dối cậu, nhưng cậu thường xuyên mắc phải sai lầm lớn bởi hứng thú nhất thời. Chắc hẳn cậu đã rất hận tôi kể từ buổi chiều hôm đó."
"Tôi ghét cậu! Có lẽ lúc đầu tôi cực kỳ tức giận với cậu..." Cố Minh Mộng trở tay cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau: ". . . . . . "
Những lời còn lại bị âm thanh chất lượng của rạp chiếu phim át đi và không thể nghe rõ.
Lần đầu tiên Bạch Hạo cười đến vui vẻ như vậy, cậu nói: "Đây không phải là lời thoại trong ‘Kiêu Hãnh Và Định Kiến’."
"Không liên quan đến cậu!" Cố Minh Mộng đỏ mặt.
Bạch Hạo cúi đầu hôn lên má cô, nắm chặt tay cô.
Sau khi ra khỏi rạp phim, hai đứa nhỏ đòi ăn một bữa thật lớn, đối với trẻ con cái gọi là bữa lớn chính là đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe mà thỉnh thoảng mới được phép ăn - Golden Arches.
Cố Minh Mộng trợn mắt, đây là tiệc lớn gì vậy?
Cố Minh Mặc rất vui vẻ, còn sống chết đòi chị gái dắt đi, thế là Cố Minh Mộng nắm tay em gái út chậm rãi đi vào trong trung tâm thương mại, có Bạch Hạo đi theo bên cạnh.
Mẹ Cố đang đuổi theo Cố Minh Hạo tự dưng rửng mỡ không biết chạy đâu mất dạng, Cố Minh Mộng nhẹ giọng hỏi: "Mặc Mặc, em có muốn ăn kẹo mυ"ŧ không?"
"Em muốn kẹo mυ"ŧ hình nàng tiên cá!" Cố Minh Mặc nghe nói có kẹo mυ"ŧ để ăn liền rất vui vẻ, "Em biết chỗ bán!"
Vừa nói, cô bé vừa nắm tay Cố Minh Mộng chạy về phía trước, Cố Minh Mộng đơn giản bế cô bé lên, chậm rãi đi về phía cửa hàng mà cô bé nhắc tới, Bạch Hạo đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng trêu chọc cô vài câu, nhìn cô rất hòa hợp với gia đình ba người cho đến khi họ gặp giáo viên đứng lớp đang đưa con đi mua sắm trước cửa hàng.
Cô giáo chủ nhiệm của Cố Minh Mộng là một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi tuổi, có dáng vẻ nghiêm túc của một giáo viên, nhưng là một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp nên rất hiểu tâm lý của thanh thiếu niên, thế nên khi cô ấy nhìn thấy Cố Minh Mộng ôm một cô bé trông có vẻ giống nhau đến bảy tám phần, bên cạnh còn có Bạch Hạo đi cùng, cô ấy sửng sốt, vô thức hỏi: “Đây là con của hai em à?”
"Không, không đúng, không phải!" Cố Minh Mộng vội vàng phủ nhận, thả Cố Minh Mặc xuống, nắm tay cô bé: "Đây là em gái của em!"
Chủ nhiệm lớp nhìn Bạch Hạo: “Sao em lại ở đây?”
Cô ấy cũng dạy Ngữ văn cho lớp 1 và lớp 2 cao tam nên đương nhiên cô ấy cũng biết đến Bạch Hạo.
Cố Minh Mộng đã trả lời trước: "Em gái em đi lạc, gặp được Bạch Hạo."
Cô đã dẫn Cố Minh Mặc đến cửa hàng: "Cô ơi, em dẫn em gái đi tìm mẹ trước. Cảm ơn bạn học Bạch nhé."
Cố Minh Mặc lại không hiểu ý chị gái, ngây thơ nói: "Anh Bạch Hạo mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà em."
". . . .."
“Tối qua anh ấy còn ở lại nhà em.”
". . . .."
“Anh trai em nói rằng anh ấy đã nhìn thấy anh Bạch Hạo đi vào phòng chị gái em.”
“Cố Minh Mộng?” Vẻ mặt chủ nhiệm lớp như được khai sáng, chuyện quan trọng như vào phòng mà không hỏi ý kiến thì không phải ai cũng làm được.
Cố Minh Mộng trợn to hai mắt, cô muốn bóp chết thằng em mách lẻo Cố Minh Hạo quá đi!