Mười giờ mười lăm phút tối, đêm nay Bạch Hạo lại ở nhà họ Cố ngủ lại, mẹ Cố sớm đã đưa Cố Minh Mặc về phòng ngủ trước, bên ngoài rất yên tĩnh.
Bạch Hạo nghĩ đến việc đứng dậy ăn chút gì đó, sau đó mới có sức mà làʍ t̠ìиɦ với Cố Minh Mộng, liền rón ra rón rén ra khỏi phòng, sau đó nhìn Cố Minh Hạo ở bên cạnh.
Bạch Hạo bị dọa cho giật mình, cậu đã được trải nghiệm sự lớn tiếng và cái miệng rộng của Cố Minh Hạo, cậu không thể để thằng bé phá hỏng một đêm ân ái vất vả mới kiếm được này.
Không ngờ, Cố Minh Hạo còn hoảng sợ hơn cậu, đôi mắt to đảo qua đảo lại, hạ giọng nói: "Anh không có nhìn thấy em!"
Lúc này Bạch Hạo mới nhìn thấy trong tay cu cậu đang cầm một lon Coca, lập tức ra vẻ nghiêm túc, đánh đòn phủ đầu, hỏi trước: “Tối rồi em còn làm gì đấy?”
Cố Minh Hạo lập tức giấu lon Coca ra sau lưng, nhỏ giọng nói: "Không có gì! Anh không thấy em, em cũng không thấy anh!"
Nói xong cu cậu chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại, không phát ra một chút âm thanh nào.
Trong lòng Bạch Hạo cười nhạo cu cậu là một đứa trẻ vô dụng, lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ của Cố Minh Mộng ra.
Cố Minh Mộng chỉ bật chiếc đèn bàn đầu giường lên, ánh sáng trong phòng lờ mờ, cô nằm nghiêng nhìn về phía Bạch Hạo, hô hấp đã có chút gấp gáp.
Bạch Hạo xoay người lăn đến chỗ giường cô, gấp không chờ nổi thò tay vào trong váy ngủ của cô, xoa xoa ngực cô, "Không nhịn được muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi đến thế sao?"
Cố Minh Mộng không có trả lời, chỉ là hơi mở rộng cánh tay, để cậu tiếp tục xoa nắn.
Tấm rèm xanh lam dày nặng được đóng chặt, bên trái là một chiếc bàn học sơn màu trắng, trên đó có một cô gái, thân trên trần trụi, cặp đùi thon dài rắn chắc kẹp vào giữa hai chân của chàng trai đang không ngừng đưa đẩy, tiếng nước dâm mĩ ái muội không ngừng vang lên.
"Ưm... Vào sâu chút... Mạnh hơn nữa..." Cố Minh Mộng cắn ngón trỏ, nhẹ nhàng thúc giục, "Vào sâu hơn nữa..."
"A!" Cố Minh Mộng phát ra một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, lập tức bịt chặt miệng, tựa lưng vào tường, cơ thể bị cậu làm cho đung đưa, hai má đỏ bừng, ngón tay bị cắn mạnh đến mức bật máu, hiển nhiên đang bên bờ vực sụp đổ.
Bạch Hạo thở dốc, gặm cắn bộ ngực căng tròn, cảm giác sung sướиɠ dễ chịu, vật nóng bỏng của cậu mỗi lúc một cương cứng hơn, khiến cơ thể cô không ngừng lắc lư, trong phòng chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của cô, tiếng nước da^ʍ đãиɠ và hơi thở thô bạo của Bạch Hạo.
Quy đầu to lớn cứng rắn đang khuấy đảo ở nơi sâu nhất, Cố Minh Mộng sướиɠ đến mức không kìm được nước mắt, ôm cổ cậu xoắn chặt lấy gậy thịt bên trong mình, “Ưm… Đừng, đừng mà... . . . A~ Chậm một chút. . . . . Không. . . . . . "
"Vừa rồi còn kêu nhanh lên." Bạch Hạo ôm eo cô, cự vật to lớn màu đỏ tím của cậu ra vào giữa hai chân cô, nhìn lông mu của cậu cọ vào ŧıểυ huyệt đỏ rực của cô, cự vật được nhuộm đến sáng bóng, cậu càng lúc càng hung hãn, khiến cái bàn cũng phát ra tiếng động.
"Dừng lại. . . . Có tiếng động. . . . ." Cố Minh Mộng khó có thể kìm nén tiếng rêи ɾỉ của mình, nhục huyệt cũng càng kẹp càng chặt, cô đẩy ngực cậu, "Đi, đi xuống đất... Sắp bị phát hiện..."
"Lớn quá… " Cô mơ hồ nói, "Sâu quá… A… Dùng sức… Thoải mái…"
Tay chân Cố Minh Mộng quấn lấy cậu, nơi sâu nhất trong cơ thể không ngừng bị va chạm, thắt lưng bủn rủn tê dại, cô lại quấn lấy đầu lưỡi của cậu, ŧıểυ huyệt phát ra âm thanh xì xì, dâm thủy chảy dọc theo kẽ mông dính ướt sô pha, nơi riêng tư đan xen vào nhau đã lầy lội vô cùng.
"A! A! Tôi, tôi muốn. . . " Cố Minh Mộng dứt khoát cắn vào bả vai của cậu, đè nén tiếng kêu do cao trào.
Bạch Hạo cảm thấy đau đớn, nhéo vào âm đế của cô, Cố Minh Mộng ôm cậu chặt hơn, thì thầm vào tai cậu: "Đừng nhéo! Đừng... Không... A!"
Sau khi làm xong, Bạch Hạo dọn dẹp phòng sạch sẽ, Cố Minh Mộng đành phải mở cửa sổ để đuổi muỗi thông gió trong thời tiết nóng nực này.
"Ngày mai cậu tìm cơ hội lẻn vào nhà tôi, chúng ta lại làm tiếp." Giọng Bạch Hạo khàn khàn, hiển nhiên còn chưa thỏa mãn, là một thiếu niên đang tuổi dần trưởng thành, suýt nữa thì thủ dâm trước quảng cáo nhỏ trên cây cột điện, tự nhiên sẽ muốn tìm cơ hội làʍ t̠ìиɦ vui vẻ với Cố Minh Mộng.
Cố Minh Mộng đóng cửa sổ lại, trong phòng mùi hương đã nhạt đi không ít, cô gật đầu nói "Ừm".