Lúc ý thức trở lại, Bạch Hạo đã mặc quần áo xong, cô hơi khó hiểu, hôm nay chỉ làm một lần thôi à?
Bạch Hạo ngăn cô mặc quần áo lại, lấy trong cặp ra hai bộ đề kiểm tra tiếng Anh, trải ra trên bàn trà, nói: "Làm xong mới có thể đi."
"Làm cái rắm ấy!"
Bạch Hạo bóp mạnh cặp mông đầy đặn của cô, đe dọa: "làʍ t̠ìиɦ và làm đề kiểm tra, cậu chọn đi."
Cố Minh Mộng rất muốn nói 'Tôi chọn làʍ t̠ìиɦ', nhưng dù sao cô cũng phải đối mặt, chỉ có thể làm bài với vẻ mặt bình tĩnh.
Cô đã không học tiếng Anh từ khi học cấp hai, Bạch Hạo rất kiên nhẫn ôn tập lại cho cô từ đầu, dù sao cậu cũng là người được cử đi học Thanh Hoa, tư duy của cậu rất rõ ràng, Cố Minh Mộng thấy bản thân mình vậy mà có thể hiểu được, cái này tốt hơn so với những gia sư riêng mà mẹ cô đã mời.
Làm xong bộ đề, Bạch Hạo cởi quần đè cô lên ghế sofa.
"A, không phải cậu đã nói làm xong đề kiểm tra thì sẽ không làm cơ mà?!"
Cô vừa gào thét vừa gồng cứng cơ thể, lại siết Bạch Hạo bắn ra trong cơ thể cô.
Lần này Bạch Hạo cũng rất thoải mãi, sau khi nghỉ ngơi mười phút, cậu lái xe chở cô về nhà như thường lệ, ánh mắt bình tĩnh tràn đầy khát vọng: "Ngày mai là thứ bảy, mười giờ sáng đến nhà tôi."
"Hừ," Bạch Hạo chế nhạo, "Nhìn chằm chằm vào tôi cũng vô dụng, bây giờ tôi có thể đến nhà cậu nói với mọi người là hoa huyệt của cậu đã bị tôi làm qua rồi."
"Chết tiệt, cậu cũng là người có học, cậu có thể nói chuyện dễ nghe hơn chút được không?" Cuối cùng Cố Minh Mộng cũng lên tiếng.
"Tôi học được từ cậu đó. Bạch Hạo trả lời, cuối cùng liếc nhìn cô, ánh mắt đầy uy hiếp, "Mười giờ ngày mai, không đến tôi sẽ đến tìm cậu."
Cố Minh Mộng tức giận đến mức dùng cặp sách đánh cậu, Bạch Hạo nhanh chóng lái xe rời đi.