Chân còn lại. Hắn đưa chân ra, nàng quấn dây hồng ở trên mắt cá chân, Lâm Xước cúi đầu, nàng tiếp tục mang giầy vớ cho hắn, hắn không hiểu nói: Tại sao phải cột lên tơ hồng ở trên mắt cá chân của ta?
Nàng vỗ vỗ chân của hắn, đứng lên, Mua một cái yên lòng.
Mua? Ngày hôm qua ngươi đi đâu?
Trong miếu.
Ngươi đi cầu gì sao?
Ừ.
Nhưng không phải là ngươi không tin điều này sao?
Hiện tại cái gì ta cũng tin, chỉ cần ngươi không có việc gì. Thật ra thì ngay cả đèn trời đêm đó, viết đầy chữ, nàng thả cũng là vì cầu cho hắn bình an vô sự.
A Sóc, ngươi không cần khẩn trương như vậy. Hắn đứng lên, Ta thấy gần đây ngươi đang xem quyển sách kia, ngươi là bị thứ viết bên trong dọa sợ, ta sẽ không gặp phải đâu.
Ngươi thấy à? Ngươi không có chuyện làm thì xem cái này làm gì? Gần đây, nàng xem đều là khó sinh gì đó, bị hắn thấy được còn đến mức nào, sẽ không có bóng ma trong lòng chứ?
Vậy ngươi không có chuyện làm thì xem cái này làm gì?
Ta... Ta chính là. . . . . . Cốc cốc cốc ba tiếng tiếng gõ cửa cắt đứt nàng, Là ai?
Không biết. Mai Sóc đi tới mở cửa, lại là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài gấm lông chồn, Mai Tam thiếu
Ông là? Nàng nhìn tới xe ngựa sau lưng hắn, Chúng ta hình như không quen biết.
Quả thật không biết, chỉ là có người bỏ ra số tiền lớn mời ta tới, nghe nói chính quân ngươi sắp sinh.
Ông là ổn công? Nàng có chút vui mừng, nhưng mà vẫn nghi ngờ nói.
Người đàn ông kia thở dài, Xem như thế đi. Ông móc ra một nút tết tơ xanh từ trong ngực, Mai Sóc cười nói: Mời vào đi. Nàng thay hắn cầm lấy bao gói, Xưng hô như thế nào? Là đại tỷ ta mời ông tới hay sao?
Gọi ta Quân Hạ là được rồi. Ông đi vào nhà chính nhìn quanh một phen, hình như hoàn toàn không có chỗ ông có thể ngủ. Về phần người mời ta tới, cũng không phải là đại thiếu, là nãi nãi Đại thiếu.
Tay Mai Sóc cầm bọc quần áo của ông dừng một chút, ông quay người lại, Trước khi ta tới, còn nghe được bà và vị Tần quản gia kia của Mai gia ngươi nói, ngươi muốn nghe một chút không?
Muốn. Mai Sóc còn chưa có đáp lại, Lâm Xước đã chen miệng nói, Quân Hạ đi tới trước bàn tự mình ngồi xuống, Bà nói bà sai lầm quá thái quá rồi.
Mai Sóc hừ một tiếng, buông bọc quần áo của ông xuống, Quân Hạ, một lát ta và ông đi ra ngoài, chỗ ta không có chỗ ở, phải uất ức ông đến ở trong phòng trống gần đây, có điều đồ rất đầy đủ, ba bữa cơm thì đến bên ta cùng nhau ăn.
Bà nói bà đã già, hiện tại chỉ muốn bọn nhỏ có thể hầu hạ dưới gối, bà còn nói phải làm sao mới có thể làm cho ngươi hồi tâm chuyển ý (đổi ý) tha thứ cho bà. Không để ý nàng cắt đứt, ông nói thẳng: Vị Tần quản gia kia đã nói, lòng của Tam Thiếu đều ở trên người một người, muốn nàng hồi tâm chuyển ý thật ra thì cũng rất dễ dàng.
Ngươi là tới làm ổn công hay là làm thuyết khách?
Có khác nhau sao?
Nếu là ổn công, ta đối đãi cung kính ông. Nếu là thuyết khách, hiện tại ta sẽ đuổi ông đi ra trong tuyết bên ngoài.
Vậy ta vẫn là làm ổn công.
Đi thôi, ta dẫn ông đi ra ngoài, rất gần, cách nơi này của ta chỉ mấy bước đường. Mai Sóc cầm lên bọc quần áo dẫn theo ông ta đi ra ngoài, ra cửa, nàng đi ở trước mặt ông, im thinh thít thật lâu, nhìn mặt hồ đóng băng, đi tới nửa đường đột nhiên dừng bước, Quân Hạ thiếu chút nữa đụng vào trên người nàng, Tam Thiếu, có biết đi bộ như ngươi vậy rất nguy hiểm hay không?
Bệnh bà khỏe rồi?
Khỏe rồi, làm phiền chính quân nhà ngươi và tình nhân nhỏ kia của Đại thiếu.
Tình nhân nhỏ, lão đại?
Bệnh của Đại thiếu nhà ngươi cũng khá rồi, ngươi có thể đi về tự mình hỏi nàng.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, Quân Hạ nhếch khóe môi đi theo phía sau nàng.
Thu xếp ổn thỏa Quân Hạ, nàng giẫm ở trên mặt tuyết đi trở về dọc theo đường cũ, còn chưa về tới cửa nhà, khóe mắt phải giật một cái, trong nháy mắt nàng mở lớn mắt, chạy như bay đẩy cửa vào, Tiểu Xước Nhi.
Hắn khẽ khom người ngồi ở đầu giường, A Sóc, đau, đau.
Cổ họng Mai Sóc dâng lên một tia mùi tanh, hai tay run rẩy kéo hắn đến trên giường, Chịu đựng một chút, ta trở lại ngay. Giọng nói của nàng cũng run rẩy, Lâm Xước duỗi tay ra, muốn nói cho nàng biết mình chỉ là bắt đầu đau bụng sinh, không có gì đáng ngại, chưa kéo nàng, nàng đã không thấy bóng dáng.
Hình như chỉ chớp mắt một cái, nàng xách theo Quân Hạ vào phòng, áo choàng lông chồn của ông rớt một nửa, lộ ra áo bông màu tím nhạt bên trong, một tay còn cầm bọc quần áo của mình, Đóng chặt cửa cửa sổ, không có những người khác, ngươi làm trợ thủ cho ta.
Nàng máy móc gật đầu, nhanh chóng nhét vải ở giữa tất cả khe hở cửa sổ, không lọt một chút gió, Nấu nước.
Mai Sóc chạy vào phòng bếp, ông đi tới trước giường, Thả lỏng một chút, chớ bị nàng truyền nhiễm, không có chuyện gì.
Ừ. Hắn gật đầu, Quân Hạ buông mành trướng thật dầy bên giường xuống, lớn tiếng nói: Nhóm lò lửa.
Mai Sóc đang thêm củi vào, lập tức ra ngoài nhóm lò lửa trên giá sắt ở đầu giường, ông cởi quần áo Lâm Xước ra, Ngươi mặc bao nhiêu lớp vậy.