Trong nhà nhất thời có chút yên tĩnh, chỉ còn lại hạch điêu trên giường con nít va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, Lâm Xước đứng lên đi tới bên cạnh Mai Sóc, Cục sưng màu đỏ, bên trên là nửa trong suốt giống như nửa hạt châu cho nên gọi châu nạm, lúc mới vừa nghe ta cũng nghĩ đến thịt nậm heo. Một tay Mai Sóc ôm chặt thân thể hắn, hắn tiếp tục nói, Khi đó ta nuôi vài con gà cũng bị cái này, ta chạy đi tìm Mã đại thẩm, bà nói cho ta biết.
Mai Sóc vẫn không lên tiếng, một tay kia cầm lấy chén canh chỉ rót nước trà ở nơi đó, hắn giơ tay lên, Đều là mọc ở phía dưới cánh.
Ngươi biết trị như thế nào?
Lâm Xước ngước mắt nhìn Mai Kỳ, Nhưng mà, đó là dùng trị cho gia cầm đấy.
Có thì dù sao cũng tốt hơn không hề làm gì.
A, chúng ta là dùng thạch tín, lưu hoàng thêm vôi điều chế thành cao thoa lên phía trên những cục sưng kia.
Khụ. Một hớp trà lạnh phun ở trên bàn, Lâm Xước đưa tay vỗ lưng của nàng, A Sóc, ngươi làm sao vậy?
Tiểu Xước Nhi, ngươi chắc chắn đó là thuốc cứu mạng người mà không phải thứ giết người?
Ta đã nói là trị cho gia cầm mà.
Mai Kỳ đứng lên, Lão đại, không phải thật sự muốn đi thử chứ?
Nếu như không có biện pháp. Hơn nữa, hắn còn từng nói dùng nọc ong để trị cho ta, không phải sao?
Mai Sóc cũng đứng lên tiễn nàng đi ra ngoài, Ngươi không ngồi một lúc nữa sao?
Không cần, lão tam, ngươi thật sự không trở về cùng ta?
Nàng trầm ngâm lúc lâu, Mai Kỳ lên xe ngựa, mới nghe được tiếng của nàng xuyên qua mành trướng truyền đến, Thân thể hắn, không thích hợp đi xa nhà.
Xe ngựa ra khỏi thôn, Mai Kỳ hơi nhếch lên khóe môi, ít nhất, ngươi nói là không thích hợp đi xa nhà, mà không phải là ngươi không muốn.
Mai Sóc đứng ở cửa nhà, nhìn xe ngựa biến mất ở trong tầm mắt, Lâm Xước đứng ở bên cạnh nàng, Ta còn nhớ lần đó bị nương đánh mười mấy roi mây, chừng mấy ngày mông ta cũng không ngồi được đó.
Mai Sóc quay người lại, hắn tiếp tục nói, Bởi vì ta len lén cầm mười mấy văn tiền đi mua lưu hoàng và thạch tín.
Nói đến nương ngươi.
Thế nào?
Lần đó đại biểu tỷ ngươi nói cho ta biết, vị Khâu huyện lệnh kia nói nhờ có bà, bây giờ địa lao huyện nha trông coi trở nên rất dễ dàng hơn so với trước kia.
Tại sao?
Nàng ôm cả bờ vai của hắn trở về nhà, Bởi vì, bà nhìn ra địa lao đó, nhốt đều là một ít phạm nhân trộm cắp vặt, bình thường đều không vượt quá một hai năm, bà và những phạm nhân kia bài bạc, uống rượu, tán gẫu, nói chuyện rất là hợp ý. Hơn nữa, rút roi ra đánh lên người cũng cực kì thuận tay.
Rốt cuộc nương tìm được chuyện thích hợp cho bà làm.
Có điều đáng thương cái mông nhỏ của ngươi, trước kia cả ngày bị bà đánh.
Nàng vốn đúng là không có động tác gì, chỉ lắc đầu một cái, Lâm Xước đột nhiên rời khỏi tay nắm cả bả vai của nàng, trốn ra hai bước về phía bên cạnh, quay người lại nhìn nàng, nàng khó hiểu nói, Ngươi làm gì đấy?
Ta... Ta cho là. . . . . . Hắn có chút ảo não cúi thấp đầu, sợ bị nàng đụng vào một phát lại không thể ngăn cản, nhưng mà bây giờ xem ra hình như là hắn hiểu lầm cái gì rồi.
Mai Sóc nhìn bộ dáng của hắn, Ngươi cho rằng ta muốn làm gì? Tiểu Xước Nhi, thì ra trong mắt ngươi, ta là loại người như thế.
Hắn từ từ đến gần trước người của nàng, Vậy trước kia, mỗi lần ngươi nhắc tới sẽ. . . . . . Lời còn chưa nói hết, trang #ddlqd# bubble thân thể đã bị nàng nhốt lại, Được rồi, nếu trước kia mỗi lần ta đều sẽ như vậy, lần này cũng sẽ không ngoại lệ, ta xoa xoa cho ngươi được rồi.
A Sóc. Hắn đẩy nàng ra, biết rõ bây giờ thân thể hắn vô cùng nhạy cảm, còn cả ngày thích trêu chọc hắn. Hắn xoay người vào phòng bếp, Mai Sóc ở sau lưng hắn hỏi, Ngươi đi vào làm gì?
Ta tự làm nước ô mai.
Người biết sao?
Sớm biết.
***
Lúc đi ra, Mai Sóc không có ở trong nhà chính, hắn gọi