Khi Jay và lăng phong bỏ đi, Nhã Phương lặp tức trở về phòng mình, cô vừa mở cửa bước vào thì dì Dung đã ở trong phòng ngồi đợi cô.
- Con không sao chứ? – Dì Dung lo lắng hỏi, cô khẽ gật đầu rồi đưa tay ra hiệu cho dì Dung im lặng, cô phát hiện mình đang bị theo dõi từ bên ngoài phòng.
Cô lập tức lục tìm điện thoại để liên lạc, nhưng dì Dung đã nói:
- Bọn họ đã tịch thu hết tất cả điện thoại trong nhà này rồi và cũng ngăn cấm không cho ai ra bên ngoài. Nếu không sẽ bị chúng bắn chết. Có lẽ bọn này định đánh nhanh rút gọn trong chuyến hàng lần này và bỏ đi.
Nhã Phương ngẩng người, hóa ra Lăng Phong đã đoán trước nên mới cho người đột nhập vào phòng cô từ trước và lấy chiếc vòng đi vì sợ cô bị phát giác, bất giác đưa tay sờ chiếc vòng trên tay mình. Một cảm giác ấm áp tỏa ra từ chiếc vòng hay từ tim của cô, chỉ biết rằng nó khiến tâm trạng cô cực kỳ an tâm.
Cô lần mò tìm chiếc điện thoại bí mật luôn cất giấu để phòng bất trắc. Rất may bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra chiếc điện thoại này. Khi làm xong việc, cô luôn cẩn thận tắt nguồn khiến nó trở thành một cục sắt vụn (Truyen tinh từ: truyennganplus). Bọn chúng khó lòng phát hiện ra được sóng điện thoại mà tịch thu và lần ra đầu mối. Nhã Phương mở nguồn lên rồi bấm số, nhưng đáng tiếc, bọn chúng đã đặt tín hiệu gây nhiễu sóng khiến không thể liên lạc được bên ngoài, ngoại trừ việc sử dụng điện thoại cố định.
Nhã Phương và dì Dung hai người đang nuôi hy vọng có thể liên lạc ra bên ngoài báo cáo để có thể nhanh chóng chặn bắt xe hàng của bọn chúng. Cả hai nhìn nhau thở dài khi tín hiệu bị ngắt.
- Không khéo tình hình này, bọn chúng đã biết có nội gián rồi. Chắc chắn bọn chúng đang tra xét, nhanh chóng sẽ truy ra chúng ta thôi – Dì Dung nêu lên nhận xét của mình – Dì phát hiệu đồ đạc của mình có chút xê dịch, chắc bọn chúng đã cho người tra xét. Tạm thời chúng ta không sao, nhưng dì nghĩ đến tối bọn chúng nhất định sẽ hành động.
Nhã Phương gật đầu hiểu ý. Cô đi đến bên giường lục trong túi xách đựng quần áo mà Jay đã đưa cho cô ra xem. Lúc xách túi đi, cô cảm giác thấy kỳ lạ vô cùng. Rõ ràng nó không chỉ đựng túi xách mà còn đựng thứ gì đó nằng nặng. Bên trong có hai khẩu súng ngắn và một tờ giấy.
- Làm sao cháu có? – Dì Dung kinh ngạc kêu lên.
- Suỵt – Nhã Phương không trả lời mà ra dấu hiệu im lặng, quả nhiên có một tên đang lởn quởn phía cửa. Cô tiến lại gần cánh cửa nép mình vào tường nghe ngóng. Cô nghe tiếng ông Vương mắng bọn người kia.
Sau đó bọn chúng kéo đi, cô và dì Dung đưa mắt nhìn nhau thở phào.
- Tạm thời chúng ta cứ làm việc bình thường, đừng để chúng gnhi ngờ gì, tối nay chúng ta sẽ bàn kế hoạch ra ngoài – Dì Dung khẽ thì thào nói nhỏ
Nhã Phương gật đầu đồng ý, sau đó cả hai giấu súng vào trong người rồi nhanh chóng trở lại công việc thường ngày của mình. Nhưng người khác thì cằn nhằn vì tự nhiên lại bị ngăn không cho ra ngoài. Dì Dung giả vờ đi hỏi hết người này đến người khác nguyên nhân vì sao, nhưng ai cũng lắc đầu. Đến khi dì Dung hỏi ông Vương vì ông là người gác cổng không cho ai ra vào, ông mới bảo là do bị mất trộm nên mới nghiêm ngặt như thế. - Mất trộm à, mất gì thế - Dì Dung giả vờ kinh ngạc hỏi lại nhưng ông Vương không nói gì thêm mà bỏ đi làm việc.
Dì Dung cũng không gặn hỏi.
Chờ đến đêm tối, Nhã Phương lấy đồ chuẩn bị đi tắm khi đưa tay vào túi định lấy cây súng ra, cô phát hiện mẫu giấy nhỏ mà mình vẫn chưa hịo xem, cô lập tức lôi tờ giấy đó ra. Bên trong là một sơ đồ hướng dẫn cách ra khỏi ngôi nhà này trong tình trạng nguy cấp. Tim Nhã Phương run lên, không ngờ Lăng Phong đã chuẩn bị giúp cô một lối thoát như vậy.
Ngay tối đêm đó, Nhã Phương và dì Dung đã theo hướng dẫn của Lăng phong chui vào hai cái thùng chứa đồ khá to. Chờ đợi người đến khuân đi.
Nửa tiếng sau họ nghe tiếng xe chạy bên ngoài. Hai cái thùng của họ bị nhấc bổng lên. Họ vội vàng đưa tay bện vào hai bên vách thùng gồng người lại để không bị chao đảo theo thùng tránh để bọn chúng nghi ngờ.
Hai cái thùng được đặt vào xe hàng, chiếc xe nhanh chóng di chuyển. Nhã Phương lúc này định đẩy nắp thùng ra ngoài để có thể thở dễ dàng hơn, nhưng cô phát hiện, nắp thùng đã bị chặn lại. Không khí trong thùng bị hạn chế vì ở trong xe hàng kín mít càng lúc càng khó thở. Sắc mặt Nhã Phương càng lúc càng tái nhợt, cô cố gắng hít thở sâu nhưng luôn thấy luồng khí không thể vào bên trong phổi của mình. Cố gắng hết sức để đẩy nắm thùng lên, nhưng nó quá nặng, cô không tài nào đẩy được.
Mồ hôi chảy xuống khóe mắt cay nồng, cô thở một cách khó nhọc, không khí bên trong càng lúc càng loãng. Sức lực của cô nhanh chóng bị cạn kiệt.
Đang tưởng chừng sắp ngất đi, Nhã Phương nghe tiếng động bên ngoài, giống như có ai gắn sức đẩy cái thùng chắn trên cô đi ra, Nhã Phương nghe vậy liền dùng hết sức phối hợp cuối cùng đẩy mạnh được cái thùng kia ra khỏi nắm thùng của cô. Nắp thùng nhanh chóng được mở ra, gương mặt dì Dung hiện ra xanh xao sợ hãi nhìn cô, thấy cô đang cố gắng hít thở, dì Dung mới thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay đỡ cô đứng lên.
- Không sao chứ? – Dì Dung lo lắng hỏi.
Nhã Phương lắc đầu xua tay không đáp, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khó chịu đến không thở được. Cố gắng bước ra khỏi cái thùng đó để hít thở thì chiếc xe đang di chuyển bỗng dưng ngừng lại khiến cả hai người lảo đảo ngã bật ra. Sau đó họ nghe tiếng mở cửa từ phía trước, cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng rút khẩu súng giấu trong người ra lên đạn chờ đợi.
Thì ra trong lúc hốt hoảng cứu Nhã Phương, dì Dung đã dùng toàn lực lật đổ cái thùng phía trên, còn Nhã Phương vì cố gắng sinh tồn mà cũng đẩy mạnh nắp thùng để thóar ra, do đó chiếc thùng kia bị ngã tạo ra âm thanh khiến bọn chúng nghi ngờ và dừng xe xuống xem xét.
Cả hai đều nắm chặt khẩu súng của mình trong tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp lo lắng chờ đợi cánh cửa xe hàng mở ra.
Cánh cửa vừa mờ ra, cả hai lập tức chỉa súng vào kẻ mở cửa uy hiếp hắn ta. Tên mở cửa có gương mặt khá bặm trợn, hắn bị chĩa súng vào người thì khựng lại vài giây sau đó từ từ lùi lại phía sau.
Hai người lặp tức cùng nhau nhảy xuống xe, nhưng khi cả hai vừa nhảy xuống thì bị hai cây súng khác chĩa vào người, một tên ra lệnh:
- Bỏ súng xuống.
Cả hai đành buông cây súng trên tay mình xuống, chịu để bọn chúng khống chế, một tên đi lại gần đá hai khẩu súng văng ra xa. Sau đó lần lượt đá vào chân của hai người để hai người té khụy chân xuống đất. Nhã Phương cắn môi nhìn bọn chúng tức giận.
Mấy tên này quay sang chuyện trò thì thầm gì đó với nhau. Lát sau, quay lại nhìn họ hỏi:
- Làm sao các người chui được vào đây?
Nhã Phương quay mặt đi nơi khác không thèm trả lời.
- Trễ rồi, giải quyết họ đi còn lên đường – Một tên khác lên tiếng thúc giục.
Một tên bén nhắm vào Nhã Phương chuẩn bị bắn. Nhưgn hắn mối vừa giương súng lên thì một tiếng nổ xé tan màn đêm từ đằng sau vang tới kéo theo một viên đạn phóng ra với tốc độ cực nhanh và mạnh trúng ngay vào thái dương của hắn ta. Hắn ta ngã xuống chết ngay tại chỗ, máu tuông ra sối sã.
Mấy tên kia giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại, tạm thời mất cảnh giác với Nhã Phương và dì Dung.
Nhã Phương và dì Dung lập tức phản ứng mau chóng, đứng bật dậy khống chế hai tên cầm súng đang mất cảnh giác, một tiếng súng nổ nữa vang lên khi một tên chĩa súng về phái họ, tên này cũng ngã xuống rên lên đau đớn.
Dì Dung cũng nhặt được một khẩu súng và khống chế hai tên còn lại trong khi Nhã Phương hạ gục một tên. Tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Một chiếc xe từ nơi bắn ra hai phát đãn cứu hai người bọn họ bắt đầu lăng bánh bỏ đi, cùng lúc ấy tiếng xe cảnh sát cũng vang vọng đến.
Lúc trốn trong thùng hàng, Nhã Phương đã bật thiết bị theo dõi của điển thoại di động của cô, để cho người của cảnh sát dễ dàng xác định vị trí của cô và đuổi theo.
Mấy tên kia nhanh chóng bị bắt và giải đi. Nhã Phương và dì Dung lúc này mới nhìn nhau cười, họ vừa trải qua một giai đoạn sinh tử.
- Hai người làm tốt lắm, cuối cùng cũng điều tra ra số hàng này – Giọng ông Văn Lâm vang lên đầy tự hào. - Xin chào thủ trưởng ! Lâu quá không gặp – Dì Dung làm động tác chào nghiêm nghị nhìn ông văn Lâm chào. - Lâu rồi không gặp, cô vẫn như vậy – Ông Văn Lâm cười cười lắc đầu nói, xong ông quay đầu chỉ vào Trí Lâm nói – Đây là con trai anh.
- Là thằng nhóc Trí Lâm đây sao – Dì Dung reo lên vui mừng nhìn ngắm Trí Lâm.
- Con chào cô – Trí Lâm lễ phép gật đầu chào – Lâu quá không gặp cô, trông cô vẫn đẹp như xưa.
- Haha, thằng nhóc này, mấy năm không gặp, con miệng lưỡi hơn trước nhiều đó – Dì Dung thân mặt vỗ vai trí Lâm rồi nhìn tước hàm trên vai cậu nói – Tuổi trẻ tài cao, mới bấy nhiêu tuổi mà đã lên làm thiếu úy rồi. Tốt, rất có tư cách lãnh đạo của ba con.
- Bảo Phương – Ông văn Lâm chợt gọi tên cô khi cô đang trao đổi với một đồng nghiệp.
Bảo Phương liền đi lại chỗ ba người họ.
- Đây là con gái của anh ấy – Ông Văn Lâm nhìn Bảo Phương trầm buồn nói.
Dì Dung sững người nhìn Bảo Phương.
- Bảo Phương! Cô Dung đây cũng là đàn em của ba con lúc trước – Ông văn Lâm quay sang Dì Dung giới thiệu.
- Chào đại úy! Tên thật của cháu là Bảo Phương, Lâm Nhã Phương là tên dùng để giả danh để trà trộm vào tổ chức của bọn tội phạm thôi – Cô lên tiếng chào trước.
Nước mắt của dì Dung bỗng kéo đến trong xúc động, lúc nhỏ từng gặp Bảo Phương, nhưng lúc đó cô bé gần giống như người tự kỷ thường nép mình vào một góc, không cho ai tiếp xúc với mình cho nên bà cũng chỉ nhìn từ xa chứ không hề gặp mặt. Không ngờ giờ đây cô bé đã xuất hiện trước mặt bà là một nữ cảnh sát xinh đẹp và gan dạ.
- Chào con – Bà xúc động nghẹn ngào nói.
- Được rồi, em vẫn nhạy cảm như xưa, chẳng chút thay đổi nào – Ông Văn Lâm vỗ vai dì Dung an ủi.
- Con bé lớn lên giống anh ấy quá – Dì Dung gạt nước mắt nói.
- Được rồi, mau trở về nhà thôi – Ông Văn Lâm lên tiếng xóa tan không khí ảm đạm xung quanh.
- Thủ trưởng! Bây giờ con có thể về đội được chưa? – Bảo Phương lặp tức nhìn ông văn Lâm hỏi.
- Được! – Ông văn Lâm nhìn Bảo Phương rồi chậm rãi trả lời.
Nụ cười liền phảng phạt trên môi của Bảo Phương, cô đứng nghiêm nghĩ nói:
- Cám ơn thủ trưởng. - Cả tháng qua con vất vả rồi, về nhà nghĩ ngơi đi – Ông Văn lâm liền vỗ vai cô nói.
- Anh đưa em về - Trí Lâm bèn nói.
- Ưhm – Bảo Phương gật đầu theo Trí Lâm lên xe.
Lên đến xe, cô mệt mõi ngã đầu vào thành xe nhắm mắt ngủ. Trí Lâm thấy vậy cũng không làm phiền cô, cậu điều chỉnh nhiệt độ thích hợp cho cô ngủ ngon giấc.
Khi về đến nhà, Trí Lâm dừng xe lại, thấy Bảo Phương vẫn còn say ngủ thì không nỡ đánh thức cô dậy, cậu khẽ tém giúp cô mấy sợi tóc tơ rơi vụng trên mặt khiến cô khó chịu. Cảm gíc chạm vào cô khiến cậu rung động, nỗi nhớ bất lâu ập đến, không kìm được, Trí Lâm chồm tới định hôn Bảo phương không ngờ phía sau vang lên tiếng còi xe.
Một chiếc xe chạy vọt ngang qua xe họ. Người trong xe ánh mắt lạnh băng chạy đi.
Nghe tiếng còi xe, Bảo Phương giật mình thức dậy, Trí Lâm cũng vội thu người lại, nhìn Bảo Phương nói:
- Đến nhà rồi. - Về lâu chưa? Sao anh không gọi em dậy?- Bảo Phương dịu dịu mắt hỏi.
- Cũng mới vừa về nhà thôi – Chắc mẹ thấye m về mẹ sẽ mừng lắm, cả tháng nay mẹ ăn ngủ không ngon vì lo lắng cho em. Anh và ba cũng không dám nói em đang đi làm nhiệm vụ vì sợ mẹ lo lắng thêm.
- Em biết rồi, mình vào nhà đi, em cũng nhớ thím lắm – Bảo Phương cười nói rồi đẩy cửa xe bước vào.
Bảo Phương và Trí Lâm vào nhà, Thím hà nhìn thấy Bảo Phương thì mừng rỡ khóc nức nở. Vội vàng đi nấu đồ ăn cho cô ăn, cứ mãi xuýt xoa vì cô ốm hơn trước rất nhiều.
Sau khi tắm rửa xong, Bảo Phương về phòng nằm nghỉ. Phòng cô vẫn được thím Hà quét dọn sạch sẽ nên cô chỉ cần vào ngủ mà thôi. Nhìn thấy điện thoại của mình nằm trên bàn, Bảo Phương cầm lên xem, nó vẫn được dì Hà sạc pin đều đặn, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Số điệnt hoại của cô cũng rất ít người biết, chỉ có người thân thuộc mới có số điện thoại của cô.
Bảo Phương mở ra xem danh sách thì thấy Thục Quyên đã gọi cho mình rất nhiều cuộc và có cả cuộc gọi từ số lạ. Từ lúc bảo Nam ra đi, cô chưa từng đổi số điện thoại, cô sợ nếu đổi Bảo Nam không thể liên lạc với cô.
Cho nên khi thấy số điện thoại lạ, tim cô bỗng rối loạn, số điện thoại đó chắc chắn là của Bảo Nam. Đặc biệt số điện thoại đó lại không phải số ở trong nước.
Bảo Phương hồi hộp nhấn nút gọi số điện thoại đó, nhưng chẳng có ai nhấc máy, khiến cô thất vọng vô cùng . Bảo Phương ném điệnt thoại xuống giường rồi nằm xuống giường mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Tiếng điện thoại reo lên đánh thức giấc ngủ chập chờn của cô, Bảo Phương vội vàng chụp lấy điện thoại bấm nút nghe.
- Alô! Anh ….
- Haiz! Anh không biết em đang đợi điện thoại của anh, nếu anh biết anh sẽ gọi sớm hơn – Giọng Lăng Phong cười khùng khục bên kia điện thoại.
Bảo Phương thấy thất vọng vô cùng vì người đó không phải Bảo Nam.
- Có chuyện gì không? – Cô thất vọng sẵn giọng nói.
- Anh gọi điện nhắc nhở em, ngày mai chúng ta có một cuộc hẹn ở sân tập bắn – Lăng Phong nhắc nhở.
- Tôi có hứa là nhất định sẽ đi à ? – Bảo Phương cố ý phủ nhận.
- Tùy em, nhưng anh nói trước ,nếu qua ngày mai, em muốn biết thông tin bọn chúng để hàng ở đâu thì anh cũng không thể trả lời cho em biết đâu. Đừng nghĩ là bắt được mấy tên đàn em đó là có thể tìm ra được kho hàng của bọn chúng – Lăng Phong mĩm cười đe dọa.
- Tôi biết rồi – Bảo Phương tỏ vẻ mệt mỏi đáp – Còn gì nữa không. Nếu không tôi cúp máy đó.
- Anh nhớ em – Lăng Phong buộc miệng nói.
Lời đã nói ra lập tức khiến cho hai trái tim cùng đập rộn ràng.
- Anh nói nhăng nói cuội gì vậy – Bảo Phương sợ lăng Phong nghe được sự rung động của cô qua hơi thở gấp gáp nên vội lên tiếng che dấu. - Anh nói thật mà, em có cần anh đến cho em xem tim của anh hay không? – Lăng Phong cười trêu cô.
- Nếu anh còn như vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa, ngày mai tôi sẽ không đến gặp anh đâu. Chúng tôi sẽ có cách buộc những tên kia khai ra chỗ giấu hàng – Bảo Phương tức giận nói.
- Được, anh sẽ đợi xem mọi chuyện thế nào, ngày mai anh vẫn chờ em, đến hay không đến tùy thuộc vào em – Lăng Phong đáp rồi tắt máy.
Bảo Phương buông điện thoại xuống, lấy tay đặt về bên ngực trái, nơi trái tim cô đang đập loạn. Đã nhiều năm rồi mà cảm xúc ấy vẫn còn.