Vào buổi chiều tối đó, Nhã Phương được cho ăn bận rất đẹp rồi đưa đến một phòng ăn của căn nhà. Cánh cửa mở ra, Nhã Phương phát hiện ngay người ngồi trong đó là Lăng Phong, Jay, cùng với ba người đàn ông khác. Jay và Lăng Phong là hai người trẻ nhất trong đó. Nhưng phong thái vô cùng uy nghiêm, không có chút thua kém nào so với ba vị lão làng kia.
Họ dùng tiếng nhật để trao đổi với nhau, cũng may Nhã phương đã từng tham gia khóa bồi dưỡng tiếng Nhật nên cũng có thể hiểu bọn họ nói gì.
- Cô bé này tên Lâm Nhã Phương. Là cháu gái của tôi – Gã râu quai nón chỉ vào Nhã Phương rồi giới thiệu với mọi người, sau đó ông đưa mắt ra hiệu cho Nhã Phương ngồi vào vị trí trống bên cạnh Lăng Phong.
Nhã Phương nghe lời ngồi xuống, mắt cô và mắt Lăng Phong quét qua nhau, nhưng chẳng ai đá động đến ai. - Nghe nói cậu Mar thích cháu gái của tôi đúng không, đêm qua người của tôi bắt gặp hai người….- Ông ta giả vờ húng hắng ho vài cái.
- Đúng vậy – Lăng Phong không ngần ngại xác nhận – Đến đây tá túc nhà ngài hơn 1 tháng rồi, quả thật nơi đây phong cảnh đẹp nhưng có chút nhàm chán. Vốn dĩ định rời đi nhưng tôi lại phát hiện vật nhỏ đáng yêu này. Vô cùng thích thú.
Cậu đưa tay thân mật vuốt tóc Nhã Phương, thấy rõ thân người cô đang gồng lên chịu đựng thì mĩm cười thầm. Cố tình chạn nhẹ vào môi cô khiến run rẩy.
- Cậu thích là tốt rồi, đêm nay con bé sẽ là người của cậu, thấy thấy thế nào – Gã đàn ông nhìn thấy hành động đó thì càng soảng khoái, hắn tỏ ra hài lòng hỏi.
- Thật là tốt, vậy tôi không khách sáo đâu – Lăng Phong quay qua ông ta ngữ khí không hề tỏ ra khách sáo chút nào.
- Ây da, ngài Kushi thật là thiên vị quá đi nha. Tá túc nhà ngài đâu chỉ có mội mình Mar, vậy mà ngài chỉ tặng người đẹp cho mỗi Mar, còn tôi thì thế nào – Jay ngồi ngay bên cạnh Lăng Phong giả vờ trách cứ.
“Kushi ! Hóa ra ngã đàn ông đó tên là Kushi” – Nhã Phương thầm nghĩ. Nhưng rõ ràng họ nhận được thông tin báo cáo là kẻ đứng đầu tên là Kawashi, hắn ta là một tên trùm buôn bán vũ khí ở Nhật Bản, hắn ta đang lẩn trốn điều tra của cảnh sát Nhật, và chạy qua Việt Nam. Nhưng người này lại tên là Kushi. Là hắn đổi tên hay là có kẻ phía sau hắn ta giật giây.
Kushi nghe Jay than vãn thì phá ra cười hối lỗi nói:
- Đúng vậy, tôi thật là đáng trách, hay là như vầy đi, lát nữa tôi cùng cậu đến một quán bar mới mở của tôi, ở đó có rất nhiều em gái xinh đẹp, cậu muốn ai, tôi sẽ dâng người đó cho cậu. Còn có thể một lúc dâng nhiều cô, tha hồ hưởng khoái lạc.
Giọng nói chứa đầy sự dâm đãng khiến Nhã Phương thấy buồn nôn, nhưng cô cố gắng kiềm lại.
- Haha, vậy tôi phải cám ơn ngài Kushi trước.
Sau đó bọn họ bắt đầu bàn qua chuyện khác. Nói chuyện ăn uống rôm rã, Lăng Phong cũng gấp cho Nhã Phương mấy món thức ăn rồi khẽ bảo:
- Ăn đi.
Nhã Phương đành cố gắng cầm đũa ăn, trong đầu cô đang tính toán làm thế nào cho máy nghe lén vào trong người Lăng Phong, lại vừa lo lắng Lăng Phong vì vậy mà xảy ra chuyện. Nhưng cô không có tư cách lựa chọn, vì dì Dung, cô đành phải bán đứng Lăng Phong thôi, huống hồ, anh ta giờ lại là kẻ xấu.
Ăn xong, Lăng Phong kéo Nhã Phương đứng lên nhìn ông Kushi nói sáo rỗng một câu:
- Chúng tôi trở về phòng trước đây.
- Cứ từ từ hưởng thụ - Kushi khoát tay cười ranh ma nói.
Nhã Phương bị Lăng Phong kéo đi ra ngoài nhưng vẫn còn nghe thấy những giọng nói rỗn rãng sau lưng. Lăng Phong dẫn cô vào căn phòng lần trước. Nhã Phương nhớ lại sự việc hồi hộp ngày hôm qua, đang định lên tiếng cảm ơn cậu vì đã giúp cô thoát khỏi nguy hiểm thì Lăng Phong đã kéo cô vào lòng mình rồi hôm cô một cách cuồng nhiệt như thể đã chờ đợi điều này khá lâu.
Cô biết tên Kushi muốn cô đêm nay hầu hạ cho Lăng Phong thật tốt rồi lợi dụng cơ hội cậu không để ý mà bỏ thiết bị nghe lén vào trong người cậu. Cô vì đoán người đó là Lăng Phong nên nới dễ dàng chấp nhận mọi việc theo chiều hướng có lợi. Nhưng không nghĩ lần nữa bị cậu lội dụng cho nên lần này cô chống cự.
Nhã Phương vừa định đưa tay ra đấm thì Lăng phong đã nhanh tay tóm lấy tay cô bẻ ngoặt ra sau. Rồi đóng sầm cửa lại, ôm lấy cô ném lên giường. Cậu bắt đầu cởi áo khoát của mình ra ném xuống đất. Nhã Phương sau cú ném đã bắt đầu lại bình tĩnh, cô ngồi dậy trừng mắt nhìn Lăng phong đang cởi đồ, định lên tiếng mắng thì lăng phong đã đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Nhã Phương nhanh chóng hiểu ý đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Qua cánh cửa giấy kiểu Nhật, Nhã Phương thấy rõ hai bóng dáng đứng in bóng một bên góc tường. Cô hiểu ngay là Kushi cho người theo dõi hành động của hai người bọn họ. Bọn người kia đang rình mò vào bên trong quan sát họ. Vì vậy, cô ngoan ngoãn nằm im chờ đợi Lăng Phong đến.
Lăng Phong cởi luôn nút áo sơ mi rồi ném nó xuống sàn nhà, để lộ ra thân hình tráng kiện, Nhã Phương nhìn thấy bất giác đỏ mặt, cô quay mặt đi không dám nhìn tiếp. Lăng Phong khẽ cười trước vẻ xấu hổ và e thẹn của Nhã Phương.
Cậu tiến đến bên giường rồi trèo lên, ánh mắt nhìn Nhã Phương một cách ngây dại. Gương mặt của cô sau 6 năm không gặp vẫn khiến cho tim cậu đập rộn ràng. Làn da vẫn mịn màng dù có chút rám nắng, nhưng như vậy càng khiến cô đầy quyến rũ hơn.
Cả người cậu nằm đè lên người cô, khiến tim cô co giật liên hồ nét mặt kinh hãi, quay đầu trừng mắt nhìn cậu. Lăng phong hất đầu ám chỉ là cậu đang diễn cho bọn chúng xem. Nhã Phương đành ngoan ngoãn diễn xuất theo cậu.
Một nụ hôn nhẹ của Lăng Phong rơi trên môi cô gây ra một cảm giác tê ngứa, khiến tim Nhã Phương đập mạnh, hơi thở cô đứt đoạn. Toàn thân run lên với cảm xúc này.
Lăng Phong đưa nụ hôn của mình lên vành tai của Nhã Phương, làm cả người cô mềm nhũn ra, sau đó cậu thì thầm:
- Phối hợp một chút.
Nhã Phương bất đắc dĩ đưa tay lên vòng cổ cậu, hai người như một đôi tình nhân đang triền miên say đắm. Nhưng cái cảm giác này lại không hề giả tạo chút nào.
Cái cảm giác hai cơ thể dính sát vào nhau cùng tỏa ra hơi nóng phủ kín khắp thân thể của người kia. Sự nóng rực lên trên từng tấc da khi chúng chạm vào nhau, tiếng tim cả hai cùng lúc đập mạnh. Lúc lưỡi cả hai quyện chặt vào nhau, cuốn lấy nhau không rời.
Đầu óc Nhã Phương bị nụ hôn và hơi thở của Lăng Phong làm cho hỗn loạn, đầu óc quay cuồng, cả người mềm nhũn. Cô thể không run ngừng lên những cảm xúc tuông trào.
Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai kẻ kia đã đứng sát gần bên vách hơn nghe ngóng động tĩnh.
Cánh tay Lăng Phong luồng vào trong áo cô từ từ kéo áo cô lên, cả người Nhã Phương bất chở đông cứng lại, cô nhìn Lăng Phong run sợ. Nhưng chiếc váy chỉ mới kéo lên lưng chừng thì Lăng Phong đã đưa tay tắt đèn, cắt đứt ánh nhìn của hai kẻ bên ngoài.
Nhã Phương lúc này mới bắt đầu thở phảo nhẹ nhỏm, hơi thở tưởng chừng ngừng đập của cô bắt đầu lấy lại nhịp đập, cô đẩy mạnh người Lăng Phong qua một bên, lườm mắt nhìn cậu giận dữ, kéo lại váy áo chỉnh tề.. Lăng phong khẽ mĩm cười thích thú khi trêu đùa được Nhã Phương.
Nhưng dù đèn đã tắt, hai tên bên ngoài vẫn chưa chịu bỏ đi, bóng của chúng vẫn in đậm trên cửa nhờ sự phản chiếu của ánh đèn trong vườn. Có lẽ hai tên theo dõi cảm thấy kích thích trước viễn cảnh bên trong nên không hề phát giác bóng mình đã in trên vách và bị phát hiện từ lâu.
Chúng vẫn không bỏ cuộc, Nhã phương đưa mắt nhìn Lăng Phong trao đổi ý. Lăng Phong chồm đến gần tai Nhã phương nói nhỏ:
- Rên lên đi.
Mặt Nhã Phương lập tức đỏ bừng lên, cô hiểu âm thanh đó là gì. Đó là âm thanh chỉ có khi đạt đến khoái lạc, là loại âm thanh khiến người ta xấu hổ. Có chết cô cũng sẽ không tạo ra âm thanh như thế đâu. Cô ương bướng lắc đầu.
Lăng hong lập tức bế người cô lên người mình để cô đối mặt với cậu, Nhã Phương nhướn mày bặm môi hỏi cậu muốn làm gì. Nhưng lăng Phong không trả lời, bàn tay cậu di chuyển trên người cô gây kích thích. Nhưng Nhã Phương cắn chặt răng, hai tay để trên ngực cậu ngăn cách cơ thể cô và cơ thể cậu vo lại thành nấm đấm, đấm mạnh vào ngực của cậu.
Nhưng bộ ngực rắn chắt của cậu không hề có chút cảm giác nào trước cú đấm không quá mạnh của cô, càng khiến cậu khoái trí cười. Lăng Phong đưa tay nhéo mạnh một cái trên eo Nhã Phương khiến cô bị đau bật ra tiếng rên nhẹ. Âm thanh nhẹ nhàng giữa đêm tối liền trở nên ám muội khiến hai kẻ bên ngoài thấy hứng phấn nóng bức vô cùng. Chúng nuốt khan một tiếng.
Nhã Phương tức giận quá cô cúi đầu cắn mạnh lên vai Lăng phong một cái đau điếng khiến Lăng Phong không ngừng suýt xa rên lên một tiếng. Điều này khiến bọn rình mò một phen cười thầm.
Hai người bắt đầu như hai đứa trẻ vật lộn nhau trên giường, cô muốn giết chết cái tên đang giễu cợt mình. Còn cái tên kia thì lại ra sức tránh né trêu chọc cô không dứt, cuối cùng cả hai cùng té xuống giường.
Cả người Nhã Phương bị đập xuống giường đau điếng bèn kêu lên thành tiếng:
- Á….
Nhưng cũng may đầu cô đã nằm gọn trên bàn tay rắn chắc của Lăng Phong. Lăng Phong lần nữa ra hiệu cho cô. Cả hai quay mặt nhìn ra vách tường, quả nhiên sau tiếng thét của Nhã Phương, bọn chúng không còn nghi ngờ gì nữa nên lặng lẽ rút lui.
Cả hai mới bắt đầu thả dốc thở phào nhẹ nhỏm vì đã lừa được bọn người kia.
- Lên giường ngủ thôi, dưới đất lạnh lắm – Lăng Phong bèn ngồi dậy nói.
Nhã Phương nhìn lại quả là có chút lạnh, Lăng Phong lại cởi trần nên chắc sẽ càng lạnh hơn. Cô e dè ngồi dậy, không biết có nên lên giường hay không thì đã thấy Lăng Phong mặc áo vào và nằm xoay lưng ở một góc giường, nhường một khoảng rộng cho cô. Trong lòng có chút cảm động, mặc dù bị Lăng Phong đùa giỡn như cậu cũng đã giúp cô thoát hiểm.
Nhã Phương bèn nằm lên giường, xoay lưng lại khẽ nhắm mắt, an tâm mà ngủ.
Từ lúc đến đây, chưa bao giờ Nhã Phương cảm thấy ngủ ngon đến như vậy. Cô ngủ một giấc đến sáng. Dù chưa mở mắt nhưng cô cũng cảm nhận được đôi mắt của Lăng phong đang chiếu trên người mình. Nhã Phương không dám mở mắt, nên tiếp tục giả vờ ngủ.
Bàn tay của Lăng Phong khẽ vuốt tóc trên mặt cô vén lên thật nhẹ nhàng chứa đựng sự dịu dàng, rồi cậu khẽ hôn lên vầng trán của cô. Nhã Phương run nhẹ người, tim đập dồn dập.
- Khụ khụ… - Một giọng ho vang lên cố tình phá tan không gian lãng mạn của hai người họ.
Lăng Phong biết ngay kẻ phá đám đó là ai, cậu bình thản gồi dậy lườm mắt nhìn Jay, Jay khục khặc cười giơ tay giả vờ hối lỗi.
- Làm phiền không gian của hai người rồi.
- Tới sớm vậy – Lăng Phong lên tiếng hỏi.
- Tới báo cho cậu biết đêm qua trông khi cậu trăng hoa ở đây thì ông ta đã chuyển hàng đi mất rồi – Jay nghiêm mặt đáp.
Nhã Phương vừa nghe xong thì bật dậy, cô định chạy ra ngoài xem xét nhưng Lăng Phong đã giữ tay cô kéo lại:
- Em không thể cứ thế mà ra ngoài. Thay đồ đi.
Nhã Phương phát hiện chiếc váy cô mặc nhăn nhúm đến đáng thương.
Lăng Phong hất đầu ra hiệu cho Jay. Jay lập tức đem một bộ quần áo nữ đưa cho Nhã Phương, rồi chỉ tay vào căn phòng bên cạnh để cô vào thay. Nhã phương cũng không suy nghĩ thêm, cô cầm lấy rồi nhanh chóng đi thay đồ.
Khi cô thay đồ xong bước ra, Lăng Phong đã thay xong một bộ đồ khác, nghiêm nghị vô cùng, nhưng cũng đầy sức hấp dẫn. Lăng Phong và Jay, hai người nói gì đó rất nhỏ nhưng khi Nhã Phương đi ra thì im bặt. hai người bọn họ đi ra hai hướng khiến Nhã phương thấy nghi ngờ.
Cô vừa xoay người thì nhăn mày, trên giường bỗng xuất hiện một vệt đỏ như máu loang lỗ, cô cúi đầu xấu hổ khi hiểu lí do xuất hiện vệt đỏ đó.
Lăng phong bước đến ôm lấy eo cô xoay người cô lại, trên tay cậu là chiếc vòng lục ngọc. Cậu nắm lấy tay Nhã Phương đeo chiếc vòng vào tay cô.
- Anh thích nhìn thấy em đeo nó. Đừng bao giờ bỏ nó ra có biết không?
Nhã Phương sững người nhìn chiếc vòng được tròng vào tay mình. Chiếc vòng đó trong một lần truy bắt tội phạm cô đã làm vỡ làm hai mãnh. Cô vẫn chưa có cơ hội đem nó đi làm lại. Lần này tuy cô có mang theo nó đến đây nhưng chưa có dịp nhìn lại nó. Không ngờ rằng nó lại bị lấy mất như thế mà cô lại không hề hay biết tí nào. Quả là một sự bất cẩn vô cùng. - Đi thôi – Jay giục.
Cả hai người bèn đi theo jay ra ngoài, trên nền đất quả nhiên có đầy những dấu bánh xe vẫn chưa kịp xóc, vậy là số hàng đó đã bị chuyển đi trong đêm qua. Bọn chúng cố tình tách lăng phong và Jay ra hai nơi.
- Không phải anh và ông ta cùng hợp tác hay sao? – Nhã Phương thấy mơ hồ nên buộc miệng hỏi.
- Nếu em hỏi anh mấy năm qua có nhớ em không? Anh sẽ trả lời ngay lặp tức là không ngày nào là anh không nhớ em. Đó là chuyện tư, còn chuyện công, xin lỗi anh không thể trả lời em được – Lăng Phong nheo mắt tinh nghịch nói.
Nhã Phương hừ lạnh một cái rồi quay lưng bỏ đi.
- Em không muốn biết ông ta đã di chuyển số hàng đi đâu à? – Lăng Phong gọi với theo khiến bước chân Nhã Phương khựng lại.
- Tại sao lại nói với tôi điều đó – Nhã Phương lấy làm khó hiểu hỏi quả thật cô không thể nào đoán biết được suy nghĩ của Lăng Phong đằng sau nụ cười đó.
- Tại vì em muốn biết – Lăng Phong bình thản đáp, giống như chỉ cần cô thích câu có thể làm bất cứ việc gì cho cô, nói ra một cách nhẹ nhàng.
- Vậy đó là ở đâu? – Nhã Phương nghiên người hỏi.
- Không nói cho em biết bây giờ, hẹn em ngày mai tại trường bắn . Đến lúc đó anh sẽ cho em biết – Lăng Phong cười nói rồi kéo cô vào lòng mình hôn rộm cô cái nữa.
Nhã Phương giơ tay tính đấm Lăng Phong nhưng cậu đã nhanh chóng buông cô ra. Anh ranh ma nhìn cô nói:
- Tạm biệt, hẹn gặp em ngày mai
Nói rồi câu cùng Jay bỏ đi ra xe đang chờ bên ngoài.
- Ông thật đáng thương – Jay phá ra cười hung hục nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong lườm Jay một cái rồi moi trong túi ra thiết bị nghe lén. Nhã Phương trong lúc bị Lăng Phong kéo lại hôn, cô đã nhanh tay bỏ vào trong túi áo của cậu .
- Ra tay cũng nhanh thật – Jay gật gù khen ngợi.
- Ai bảo mình cam tâm tình nguyện bị lợi dụng chứ - Lăng Phong thở dài bỏ thiết bị nghe lén vào trong túi áo trở lại.
- Cậu thật sự muốn cho cô ấy biết chỗ lão ta giấu hàng sao? – Jay đột nhiên nghiêm túc hỏi
- Ừhm….- Lăng Phong khẽ gật đầu.
- Tại sao, muốn dìm hắn ta à – Jay ngạc nhiên hỏi.
- Không, muốn cô ấy không phải mạo hiểm như hôm kia thôi, với lại hắn ta dám nâng giá bán lên, vậy cứ để giá đó cho cảnh sát mua đi – Lăng Phong mở laptop ra định vị xem Bảo Phương đang làm gì.
- Cậu cũng thật là nhanh hiểm, lợi dụng chiếc vòng tay bị bể mà đặt thiết bị định vị vào đó – Jay liếc nhìn màn hình laptop bĩu môi nói.
- Lần này trở về, mình sẽ không để cô ấy tổn thương nữa – lăng Phong trầm ngâm nói, giọng khan buồn nhớ lại quá khứ