Khoái Xuyên Chi Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 162.3: Thế giới hiện thực (1)

Trước Sau

break

Khi tỉnh dậy, Trần Hựu thấy mình nằm trong phòng y tế của trường. Cậu đảo mắt nhìn quanh, ba người bạn cùng phòng đều ở đây, không thiếu ai, thật đủ nghĩa tình. 

Lúc đó, Trịnh Soái đang đứng trước gương làm tóc, nghe tiếng "rầm" liền đá cửa. Vương Diệu đang ngủ say bị tiếng hét của anh ta đánh thức. Hai người hoảng hốt, mất hồn mất vía, vội gọi cho Bàng Nhất Long, bảo Hựu Tử ngất xỉu, hỏi phải làm sao. 

Kết quả, Bàng Nhất Long chửi ầm lên, tất nhiên là đưa vào phòng y tế chứ còn gì nữa? Anh ta cũng chào bạn gái rồi quay lại trường ngay. 

Trên đầu Trần Hựu là giọng nói điên tiết của Bàng Nhất Long, "Mẹ kiếp, ngất xỉu vì hạ đường huyết, đây không phải chuyện chỉ xảy ra với con gái sao? Lão Trịnh, Hựu Tử không ăn, sao mày không nhắc nó?" 

"Tao có nói mà, tao còn mang đồ ăn cho nó nữa. Ai mà ngờ được nó lại ngất trong nhà vệ sinh?" 

"Ừ, mày không biết. Sáng ăn cơm, mày với lão Vương ngồi xuống là cắm đầu ăn, Hựu Tử chỉ ăn hai miếng bánh bao. Trưa nó cũng không ăn gì, thức đêm liên tục, cơ thể chịu nổi à?" 

"Lỗi tại tao? Mày quan tâm nó thế sao không ngồi canh đầu giường nó, đừng đi chơi gái nữa." 

"Mẹ mày, nói cái quái gì thế? Lúc kết nghĩa đã hứa làm anh em cả đời, coi Hựu Tử như em trai. Mày quên rồi hay não mày toàn cứt?" 

Vương Diệu ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ lắm rồi, "Tao nói nè, hai đứa mày ngừng cãi nhau được không?" 

Bàng Nhất Long và Trịnh Soái đồng thanh quát, "Câm!" 

Vương Diệu nửa ngày mới bật ra câu cửa miệng, "Xấu tính." 

Anh ta lau nước mắt do ngáp, "Cãi đi, lát nữa y tá vào đuổi bọn mình về, đuổi cả Hựu Tử luôn." 

Bàng Nhất Long và Trịnh Soái lập tức im bặt như hai con gà trống bị bóp cổ. 

Trên giường vang lên giọng nói, "Xin lỗi." 

Ba người Bàng Nhất Long giật mình, thấy cậu bạn ngồi dậy, mặt còn trắng hơn chiếc áo phông đang mặc. 

"Là tao tự chuốc lấy." 

Trần Hựu chép miệng, "Thức đêm mấy ngày liền quả thật không ổn. Giờ tao cảm thấy như vừa phóng túng quá độ, người yếu đuối vô cùng." 

Cậu vươn vai, cười toe toét, "Về thôi, lỡ bạn cùng lớp nhìn thấy, lan truyền chuyện tao ngất vì hạ đường huyết thì hình tượng đàn ông của tao tiêu mất." 

Ba người Bàng Nhất Long nhìn nhau, Hựu Tử nhà họ lần này thật sự ổn rồi, lại là mặt trời bé nhỏ ấm áp như xưa, hoàn toàn không còn vẻ u uất buồn bã khó hiểu sáng nay, xem ra là ngất một lúc, đầu óc tỉnh táo, thoát khỏi nỗi đau tình cảm. 

Bàng Nhất Long hỏi, "Đi được không? Không được thì để lão Vương cõng." 

Vương Diệu, "... Ừ, tao cõng." 

Trần Hựu méo miệng, đứng thẳng còn cao hơn Vương Diệu. Cậu vỗ vai anh bạn, "Bạn tốt, về phòng cõng tao nhé, nửa tiếng hay một tiếng tao cũng không ngại." 

Vương Diệu đá một cái, "Mơ đi." 

Trần Hựu né được, vòng tay qua cổ Trịnh Soái và Vương Diệu, mỗi người một bên, "Chuyện hôm nay của tao chứng minh một điều: Ăn uống đúng giờ rất quan trọng." 

Bàng Nhất Long đi phía sau, ngậm điếu thuốc, "Ôi giời, ghê chưa, Hựu Tử nhà ta sắp nấu canh tâm hồn rồi. Mau mau, vỗ tay hoan nghênh đi." 

Trần Hựu giật giật khóe mắt, đá chân về phía sau, để lại dấu giày in đậm trên quần Bàng Nhất Long. 

Chưa về đến phòng, Bàng Nhất Long và Trịnh Soái đã làm lành. Bạn bè với nhau, thẳng thắn nói ra, nói xong đừng để bụng, rác rưởi thì nên vứt bỏ. 

Trần Hựu cần về nhà một chuyến, trong túi không đủ tiền, cậu mượn Bàng Nhất Long, thói quen rồi. 

Bàng Nhất Long cũng quen cho cậu mượn tiền, chẳng nói gì, lôi ví ra, "Năm trăm đủ không? Không đủ thì đến cây ATM rút một nghìn." 

Trần Hựu bảo không cần nhiều thế, cậu lấy hai trăm từ ví Bàng Nhất Long, "Về trả lại mày." 

Bàng Nhất Long định về phòng, không hiểu sao đột nhiên quay lại đuổi theo Trần Hựu. Anh ta là người thẳng tính, không biết vòng vo, muốn nói lời nhẹ nhàng còn khó hơn thi tiếng Anh. 

"Hựu Tử, tuy anh lớn hơn chú mấy tháng, nhưng anh có bạn gái từ hồi cấp hai rồi, kinh nghiệm nhiều, chuyện tình cảm quan trọng nhất là cảm giác và duyên phận, đừng cưỡng cầu." 

Khóe mắt Trần Hựu giật giật, "Lão Bàng, về tắm rửa đi ngủ đi." 

Bàng Nhất Long trợn mắt, chết tiệt, ai biết được tao vắt óc nghĩ câu đó khó thế nào, thái độ mày thế à? 

Trần Hựu hiểu ý anh ta, "Tao thật sự không sao." 

Bàng Nhất Long không tin, "Thế còn cặp nhẫn thì sao?" 

Trần Hựu cười, mắt cong lên, "Tất nhiên là tao mua cho vợ tương lai." 

Bàng Nhất Long chép miệng, "Thằng nhóc này lãng mạn đấy. Có biết ý nghĩa của nhẫn không? Mấy đứa bạn gái tao quen, đứa nào cũng trực tiếp gián tiếp đòi tao mua cho một chiếc. Tao tặng dây chuyền, vòng tay, hoa tai gì cũng được, riêng nhẫn thì không." 

Trần Hựu thầm nghĩ, chính vì biết ý nghĩa nên mới mua chứ. 

"Nhẫn là em ước lượng kích cỡ ngón tay anh mua, anh đeo thử xem có vừa không..." 

Vô thức thốt ra một câu, mặt Trần Hựu biến sắc. Cậu liếc Bàng Nhất Long, may mà anh ta đang mơ màng, không nghe thấy. 

Trên quảng trường khu dân cư, các bà các cô đang nhảy bài "Quả táo nhỏ", trong đó có một người đàn ông trung niên cao lớn, đứng vị trí gần phía trước, nhảy rất chăm chú. Người đó khôi ngô tuấn tú, nhìn là điểm nhấn của đội hình. 

Một bác gái đi ngang qua, "Lão Trần, tôi thấy Hựu Hựu nhà anh ở cổng khu đấy."

Trần Vệ Đông nghe xong liền không nhảy nữa, chào mọi người rồi về nhà mở cửa cho con trai. 

Trần Hựu về đến nhà, thấy cửa mở, cậu kéo cửa bước vào, nhìn người đàn ông trung niên đang bày biện trái cây trong phòng khách, mũi bỗng cay cay: "Bố." 

Quả táo trong tay Trần Vệ Đông rơi xuống, ông nhặt lại bỏ vào đĩa, quay đầu nhìn con trai, phát hiện mắt cậu đỏ hoe: "Sao thế này? Ở trường bị bạn bắt nạt à?" 

Trần Hựu lắc đầu, làm một hành động trẻ con là ôm chặt lấy bố. 

Nói thật, Trần Vệ Đông hơi giật mình, con trai ông vốn không hay khóc, giờ lại ủ rũ thế này, nhìn sao cũng thấy không ổn. Thất tình chăng? Tiếc quá, ông còn chưa kịp gặp mặt cô gái đó. 

"Hựu Hựu, sao con đột nhiên về, thật sự không có chuyện gì à?" 

"Hôm nay không phải thứ Bảy sao? Ngày mai cũng không có tiết." 

Trần Hựu thay giày thể thao, đi chân trần vào phòng khách. 

Trần Vệ Đông vội nhặt đôi dép trên sàn lên: "Đi dép vào, sàn lạnh đấy." 

Nghe giọng nói mệnh lệnh bên tai, lòng Trần Hựu ấm áp. Khi làm nhiệm vụ, cậu luôn nghĩ đến cảnh trở về, sợ mình nằm viện nhiều năm, bố càng già yếu. 

May quá, may quá. 

Tỉnh dậy là ở quán net, mọi thứ đều ổn. 

Trần Vệ Đông ngồi cạnh con trai, lặp đi lặp lại những câu quen thuộc: "Hựu Hựu à, chơi game ít thôi, có thời gian thì giao lưu nhiều với bạn cùng lớp, nhất là bạn nữ." 

Trần Hựu cắn một miếng táo, từ trường về tận đây chỉ để nghe mấy lời "tra tấn" này. 

"À, cái cậu bạn cùng phòng Bàng Đại Long của con, lần trước bố đến trường thấy cậu ta cười đùa với một bạn nữ, không phải đứa lần trước nữa." 

Ý Trần Vệ Đông là: Nhìn kìa, cùng một phòng mà sao con kém xa thế? 

Con trai, cố lên, không cần vượt mặt người ta, nhưng cũng đừng thua kém quá. 

Giọng Trần Hựu ngậm ngùi: "Bố, con không lấy vợ đâu." 

Trần Vệ Đông nói: "Thế đi tu à?" 

Trần Hựu nói không phải. 

Trần Vệ Đông nói: "Vậy là con thấy mẹ con một mình dưới đất lạnh lẽo, muốn bố xuống đó với bả." 

Trần Hựu: "..." 

Cậu đặt quả táo xuống bàn: "Bố, con nói nghiêm túc đấy." 

Trần Vệ Đông nói: "Bố cũng nghiêm túc đây." 

Trần Hựu nhức đầu, cuộc sống đã khó khăn rồi, đàn ông hà tất làm khó nhau. Cậu trọng sinh một lần, không thể sống theo lối cũ được nữa. 

"Bố, nghe con nói này, con nghĩ thế này, sau khi tốt nghiệp, con sẽ tìm việc ở thành phố này, phụng dưỡng bố chu đáo, để mỗi ngày bố đều vui vẻ nhảy quảng trường với các bác." 

"Cái đó không quan trọng." 

Mắt Trần Vệ Đông sáng rực: "Con trai, bố thế nào cũng được, chỉ mong có cháu bế thôi." 

Không nói chuyện được nữa. 

Trần Hựu khôn ngoan túm lấy ba lô: "Tạm dừng chủ đề này, lần sau ta bàn tiếp." 

Trần Vệ Đông ăn nốt miếng táo con trai bỏ dở, đầu cũng đau theo. Vừa về đã nhắc chuyện đó, không lẽ thật sự không muốn kết hôn? Không được. 

Nhà họ Trần chỉ có một mống này, không được đứt gánh giữa đường. 

Trần Vệ Đông ra trước phòng con gõ cửa: "Hựu Hựu, gọi điện cho bạn đi, bảo họ có gì thì liên lạc với con." 

Trong phòng vọng ra tiếng đáp: "Con biết rồi." 

Nằm trên giường, Trần Hựu vẫn không ngủ được. Cậu nghĩ có lẽ phải mua thuốc ngủ, không ngủ không xong. 

Đầu óc cậu rối bời, nhưng có hai thứ rất rõ ràng: một đôi mắt phượng sắc lạnh và một khuôn mặt mờ ảo với nốt ruồi. 

Không biết từ lúc nào, trời đã sáng. 

Trần Hựu lấy hai chiếc nhẫn ra, mở lòng bàn tay nhìn. Trong nhiều tiểu thuyết thường miêu tả một tia linh hồn của đại năng bám vào đồ vật, không biết Thường Khâm có... 

Chết tiệt, Trần Ngốc, mày hết thuốc chữa rồi. 

Trần Hựu ngồi bệt dưới sàn, nghĩ đủ thứ, nghe tiếng động bên ngoài mới đứng dậy, chân đã tê cứng. 

Trần Vệ Đông bên ngoài tưởng con trai còn ngủ, đi nhẹ nhàng để cậu ngủ thêm. 

Trần Hựu mở cửa bước ra: "Bố muốn ăn gì? Con làm cho." 

"Mì xào dầu hành." 

Trần Vệ Đông đang quét nhà, không để ý đến biểu cảm thoáng chốc của con trai. 

Trần Hựu vào bếp, vặn vòi nước, để chảy gần một phút rồi mới lấy nồi đựng. Trong lúc đợi nước sôi, cậu thái hành, pha gia vị. 

Mì xào dầu hành, đây là món cậu làm nhiều nhất, nhiều đến mức nhắm mắt cũng làm được. 

Nhưng hôm nay Trần Hựu không tập trung nổi, hai tay chống lên bàn bếp, chết thật. 

Không biết bao lâu sau, Trần Vệ Đông ở ban công ngửi thấy mùi khét: "Hựu Hựu, khét rồi!" 

Trần Hựu giật mình tỉnh táo, nhìn đống mì đen xì, nước đã cạn từ lúc nào. Chết tiệt, loạn thần thật đáng sợ. 

Cậu đổ nước vào nồi ngâm, chỉnh đốn lại tâm trạng: "Bố, ra ngoài ăn đi." 

Trần Vệ Đông liếc nhìn con trai: "Bố cũng đang định nói thế, đừng phí mì nữa, bố xót lắm." 

Hai cha con đến tiệm mì trước cửa khu tập thể, gọi hai tô há cảo. 

Không ai hiểu con bằng cha, Trần Vệ Đông chỉ trong một bữa sáng đã nhận ra con trai có điều bất thường, vừa nói những lời kỳ quặc, vừa làm những việc kỳ lạ. 

Càng nghĩ càng không yên, phải đưa đi bệnh viện kiểm tra, không biết có phải biến chứng của tăng động hay không. 

Buổi sáng, Trần Vệ Đông đưa Trần Hựu đi khám. 

Nghe kết quả chẩn đoán của bác sĩ, ông suýt nổi giận. Cái gì chứ? Tính cách con ông hoạt bát, lúc nào cũng vui vẻ, làm sao có thể bị trầm cảm? Nói bậy! 

Trần Hựu kéo bố ra khỏi phòng khám, còn liên tục xin lỗi bác sĩ. 

Ra khỏi bệnh viện, Trần Hựu thở dài bên đường: "Bố, có lẽ con thật sự bị trầm cảm." 

Một lúc lâu sau Trần Vệ Đông mới hoàn hồn: "Con trai, con nói gì?" 

Trần Hựu kéo cổ áo lên lau cằm ướt mồ hôi: "Đúng như bác sĩ nói." 

Trầm cảm, đây không phải lần đầu cậu nghe, nhưng là lần đầu xảy ra với bản thân, không ngờ có ngày mình lại mắc. 

Cuộc đời đúng là trớ trêu. 

Chết một lần rồi nên trầm cảm không làm Trần Hựu hoảng sợ, cậu biết nguyên nhân bệnh của mình là gì. 

"Bố, trầm cảm không đáng sợ lắm đâu." 

"..." Trần Vệ Đông vẫy tay, dáng người cứng cỏi hơi khom xuống: "Con trai, đừng nói nữa, để bố bình tĩnh đã." 

Trần Hựu hỏi: "Bao lâu ạ? Nửa tiếng đủ không?" 

Trần Vệ Đông không nói gì. 

Vậy là không đủ. Trần Hựu nói: "Con đi ăn burger ở KFC." 

Trần Vệ Đông gọi con lại: "Lúc này mà còn nghĩ đến burger?" 

Trần Hựu nhếch mép: "Vậy thì sao ạ? Bố ơi, con biết làm sao giờ? Trầm cảm là số phận của con rồi, thuốc chỉ kiềm chế được thôi, người đàn ông của con không xuất hiện, bệnh này không khỏi được." 

"Thôi được rồi, con đi ăn đi, đứng đây làm ba chóng mặt." 

Trần Vệ Đông ngồi thụp xuống bậc thềm, vẻ mặt nghiêm trọng. 

Trần Hựu cọ đế giày lên bãi cỏ: "Bố, con đi mua cho bố ly trà đá nhé." 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc