Cuối tuần, Tần Duẫn đến chung cư Hướng Tình làm khách, mang theo túi quả vải với nho.
Ném giày cao gót, đi hai bước đến phòng khách, Tần Duẫn không khách khí đem thân hình chữ X mà ném lên sôpha, tay chân quạt quạt nhoáng lên.
Hướng Tình mới vừa phơi quần áo xong, từ ban công bước vào, tóc dài được bó lại sau gáy, trêи người mặc bộ đồ ở nhà màu trắng rộng thùng thình.
Cầm một quả táo trêи bàn lên, ném cho người trêи sôpha: “Tần đại tiểu thư, cậu có thể văn nhã một chút hay không?”
Tần Duẫn nhặt lấy quả táo rơi ở bên cạnh, xoay người nằm nghiêng, eo lõm xuống, tư thế vũ mị, liếc xéo Hướng Tình một cái, môi đỏ để sát quả táo, nhẹ nhàng cắn một cái: “Như vầy à?”
Hướng Tình cạn lời, quay lại bên bàn ăn lấy một thùng đồ: “Mẹ mình lại gửi đến chút cá chình với rượu gạo, lát nữa cậu mang về chút đi.”
“Thật tốt quá!” Tần Duẫn hô, “Lần trước dì gửi rượu ngâm tới thật sự uống quá ngon, sau này mình đi Nhật Bản nhất định phải tới nhà cảm ơn mới được.”
“Ah? Còn có rượu có thể thỏa mãn đầu lưỡi cậu sao?”
“Thật không giống nhau mà! Lần trước sau khi uống xong rượu gạo đó, buổi tối thời điểm cao trào toàn là ngọt ngào…”
Hướng Tình rót ly nước trái cây, dẫm lên thảm lông mềm mại ngồi vào bên cạnh. Nhìn cô gái trêи sôpha vẻ mặt say mê không biết là ở dư vị của hương rượu hay là hương vị đàn ông: “Người nào? Tiểu học đệ hay là trình tự viên*?”
*Ta ko hiểu từ này nên để nguyên nhé
“Trình tự viên? Sớm quăng rồi. Vẫn là tiểu Teddy tương đối được lòng mình, vừa lãng tử vừa trẻ con…” Nói rồi dường như nghĩ đến cái gì cô ngồi dậy nhìn về phía Hướng Tình, “Cậu ấy mời mình mấy ngày nữa đi dự tiệc mừng cậu ấy tốt nghiệp, muốn đi cùng mình không? Đến lúc đó mấy cậu nhóc vừa non nớt lại sinh lý mạnh cũng không ít…” (Vivi: bà chị à, bà chị có sở thích khá mặn đấy ><)
Hướng Tình đang muốn cự tuyệt thì chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Mạc Dực một thân đồ bình thường màu đen thoải mái đứng ở ngoài cửa.
“Anh đã đến rồi, đi vào ngồi.” Hướng Tình nghiêng người.
Mạc Dực đẩy đẩy gọng kính tơ vàng trêи mũi, nâng mắt nhìn vào phòng khách, trêи sôpha một cô gái tóc nâu nằm nghiêng biếng nhác mà liếc mắt lại đây một cái.
“Không cần, như vừa rồi nói với em trong điện thoại, tôi bây giờ có chút việc phải rời khỏi thành phố một chuyến. Mấy phần văn kiện này vốn dĩ định thứ hai đưa đến công ty em, nhưng hiện giờ Hoắc Đông chưa ký tên với đóng dấu. Thứ hai anh ấy sẽ qua công ty các em, lúc đó em trực tiếp đưa cho anh ấy ký là được rồi.”
Hướng Tình tiếp nhận: “Gấp như vậy sao?”
“Trong nhà có chút chuyện, không kịp đem về sở ký lại cho em, sư muội sẽ không để ý chứ?”
“Làm sao sẽ như vậy chứ.” Cô nhanh chóng cúi đầu lật xem một lần, ôn hoà mà cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt, anh đi đường cẩn thận.”
Tiễn Mạc Dực đi, Hướng Tình về phòng.
Tần Duẫn nhướng mày cười: “Cậu thích loại văn nhã bại hoại này à.”
Hướng Tình bất đắc dĩ lắc đầu: “Người phụ trách văn phòng, vừa vặn cũng ở chung cư này, lại nói cũng là học trưởng hệ của chúng ta.”
“Chậc chậc, cặp mắt đào hoa của hắn kia, về điểm này với đạo hạnh của cậu ngàn vạn lần đừng trêu chọc hắn, đừng lại giống như Trần Phong… Ai da tự trong lòng hiểu rõ đi.”
Hướng Tình nhìn mấy phần văn kiện như suy tư gì đó, cười cười: “Được, không trêu chọc.”
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Vivi_V1989. Những trang khác đều là ăn cắp. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
…
Ban đêm, Hoắc Đông ở trong cơ thể Lê Thấm tiết ra, hàng mày đen nhíu chặt chứa đựng sự dũng mãnh, cong hông đem hạ thể rút ra, xoay người đi tìm remote điều hoà.
Lê Thấm kéo chăn qua: “Đừng bật đèn.”
Hoắc Đông ừ một tiếng, một lần nữa nằm đến bên người cô, duỗi cánh tay qua ôm.
“Tiểu Thấm, em rất tuyệt.” Người chồng thử dùng ngôn ngữ đi cổ vũ người vợ.
Lê Thấm nhắm mắt lại nuốt nuốt, phảng phất tự động xem nhẹ lời anh nói. Vừa rồi lúc anh lao tới đặc biệt tàn nhẫn, thậm chí có chút mất khống chế, hạ thân buốt buốt mà đau.
Trong bóng tối không khí lặng im hồi lâu.
“Lại thêm một lần nữa được không?”
“Anh đi tắm rửa đi.”
Thanh âm Lê Thấm nhỏ, bị tiếng nói Hoắc Đông đồng thời trở lại, cô ngẩn người, đối với yêu cầu lần đầu tiên thấy ở Hoắc Đông có chút không biết làm sao.
Đêm nay anh, bỗng nhiên có một loại tính công kϊƈɦ mà cô chưa bao giờ thấy qua.
“Không… Không được… Em không muốn…”
Nói thật, cô cảm thấy có một chút sợ hãi.
Không có ánh sáng, Hoắc Đông cũng đại khái tưởng tượng được biểu tình bất ngờ mờ mịt của Lê Thấm. Trầm mặc hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng sờ sờ trán cô: “Được, anh đi tắm rửa.”
Đứng dậy, ngồi ở mép giường ngưng thần trong chốc lát, nỗi lòng phức tạp tràn ngập đầu óc. Thời điểm hoan ái không cách nào kiềm chế giống vừa rồi, trong mắt anh đều là hình ảnh sắc ɖu͙ƈ đầm đìa khi giao hợp với người phụ nữ kia.
Mấy ngày liền, thậm chí ở trong mơ cũng dây dưa không thôi.
Hoắc Đông mặc quần vào, bật đèn bàn đầu giường sáng lên.
“Tiểu Thấm, chúng ta nói chuyện được không?”
Lê Thấm cắn môi: “Nói chuyện gì? Có con sao… Em nói rồi có thể…”
“Em vẫn là không thể hưởng thụ việc làm tình với anh phải không?” Hoắc Đông ước lượng chai gel bôi trơn trong tay, quay mặt lại, “Anh có chỗ nào làm không tốt, làm em khó chịu, em có thể nói cho anh.”
Tính ái, vốn chính là chuyện cực kỳ quan trọng trong sinh hoạt vợ chồng, cần gì phải ngại nói ra.
“Sẽ không…” Lê Thấm nắm chặt tay xuống tấm chăn, đối với việc anh cứ thế đem chuyện này nói trắng ra để bàn luận như vậy, cô có chút khó có thể chống đỡ: “Em cảm giác khá tốt, thật đó, anh không có vấn đề.”
Hoắc Đông nhìn cô, đôi mắt lập loè: “Đêm nay anh ngủ với em ở phòng ngủ chính.”
Sau tân hôn một đoạn thời gian ban đêm Lê Thấm luôn mất ngủ, vì vậy đã đưa ra kiến nghị hai người chia phòng ngủ một thời gian. Hoắc Đông nghĩ thời gian hai người bên nhau ngắn, tình cảm không đủ sâu, yêu cầu như vậy cũng là hợp lý, nên liền đồng ý.
Không nghĩ tới một lần chia phòng như vậy chính là hơn hai năm, thậm chí bình thường hai người làm tình xong ban đêm muốn thử cùng nhau ngủ một đêm, Lê Thấm đều trằn trọc không cách nào đi vào giấc ngủ.
Lê Thấm trợn tròn mắt: “A như vậy, em… anh ngủ bên kia không thoải mái sao? Em có thể đổi với anh.”
“Không có gì, anh tùy tiện nói thôi.” Hoắc Đông thầm đồng ý.
Lưng cô hơi chùng xuống: “Ah, ngày mai em giúp anh đổi bộ khăn trải giường mới nha.”
“Ừm.”
Cửa phòng bị đóng lại, từng người rửa mặt.
Hoắc Đông dùng khăn lông xoa tóc, tiếng cửa phòng vang lên, Lê Thấm đứng ở bên ngoài, trêи tay cầm điện thoại: “Có tin nhắn mới, điện thoại mới vừa rồi anh để ở phòng khách.”
Hoắc Đông nhận lấy, Lê Thấm xoay người rời đi.
[Mạc Dực đem mấy bản báo cáo đánh giá kiểm soát rủi ro bên anh làm đưa đến chỗ tôi.]
[Chỉ là thiếu chữ ký và con dấu của anh, luật sư Hoắc sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy chứ?]
Hoắc Đông nhíu nhíu mày, gõ vào: [Ngày mai tôi cho người đi tìm em lấy về.]
Thu được chính là một giọng nói, giọng nữ nhàn nhạt: “Tư liệu quan trọng của công ty đều ở bên trong, lần này luật sư Hoắc xử lý quá không chuyên nghiệp rồi.”
Hoắc Đông cầm bật lửa trêи bàn lên, tay mở nắp thưởng thức, từng bước một đi đến bên cửa sổ, gọi điện thoại kết nối với đối phương: “Ngày mai tôi tự mình đi tìm em lấy.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc nửa phút, có giọng nữ nhẹ nhàng cười cười, trong đêm tối phảng phất có thể thấy hình dạng khoé môi cùng đầu lưỡi hồng nhạt cong vút mà phát âm.
“Tới nhà tôi đi, đúng lúc, tôi đã đổi khăn trải giường mới.”
Gió thổi tung bức màn, quét qua cánh tay người đàn ông.