Sau khi chia tay ở sảnh, Tống Khiên Vũ đi cùng Hạ Tu Nghiêu và Ôn Lam lên tầng bốn.
Tầng bốn được trang hoàng cực kỳ sang trọng, ánh đèn lung linh rực rỡ — đúng chất nơi chuyên bán trang sức.
Dạo quanh một vòng, Ôn Lam vẫn chưa ưng được mẫu nào, cuối cùng quay sang nói muốn đặt thiết kế riêng.
Hạ Tu Nghiêu chiều cô ta hết mực, ngay lập tức đồng ý. Anh cùng nhân viên một cửa hàng trang sức thảo luận, chọn mẫu và đặt cọc xong xuôi.
Sau đó Ôn Lam đề nghị đi ăn trưa.
Tống Khiên Vũ sớm đã mất kiên nhẫn sau một buổi sáng làm bóng đèn, liền viện cớ đã hẹn ăn với bạn học từ trước để tranh thủ chuồn sớm.
Ôn Lam đã đạt được mục đích, nên nghe cô nói vậy thì vui vẻ đồng ý:
“Vậy đi đường cẩn thận nha. Về tới ký túc nhớ nhắn cho chị một tin nhé.”
“Vâng.” – Tống Khiên Vũ đáp nhẹ rồi quay người rời đi.
Chưa được mấy bước, đã nghe thấy giọng Ôn Lam vang lên phía sau:
“Tu Nghiêu, anh không thấy Tống Khiên Vũ và Tư Đình Dã có gì đó mờ ám à?”
“Chẳng phải nói là bạn học thôi sao?”
“Nếu chỉ là bạn học thì đâu có ám muội như vậy.” – Ôn Lam cười, giọng lẫn chút mỉa mai.
“Ánh mắt cậu ta dính chặt vào Khiên Vũ từ đầu tới cuối. Mà em gái cậu ấy còn nói từng thấy ảnh của Khiên Vũ trong điện thoại anh trai nữa. Em đoán hai người họ đang qua lại. Đã có bạn trai rồi mà còn không chịu thẳng thắn, không biết trong lòng em nó đang nghĩ gì nữa.”
“Có thể là chưa đến lúc.”
Hai người này đúng là quan tâm cô quá mức rồi đấy.
Tống Khiên Vũ đứng trong thang máy, nghe được vài câu, sau đó xoay người lại nhìn cặp tình nhân đang nắm tay ngoài kia, mỉm cười khẽ gật đầu.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, Ôn Lam còn không quên vẫy tay chào, thậm chí còn kịp nghiêng người, hôn lên má Hạ Tu Nghiêu một cái.
Chậc.
Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khiêu khích cô.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Khiên Vũ bắt xe về nhà.
Về tới nơi, việc đầu tiên cô làm là đặt đồ ăn trưa online, sau đó đi tắm.
Một buổi sáng đi với Ôn Lam, trên người cô toàn mùi nước hoa nồng ngọt của ả ta.
Cô không bị dị ứng hay sạch sẽ thái quá, nhưng mùi đó khiến cô rất khó chịu.
Tắm nước nóng khoảng hơn mười phút, đến khi toàn thân sạch sẽ mới bước ra.
Vừa lau tóc, cô vừa đi ra phòng khách, cầm điều khiển bật tivi.
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh dán nhãn 18+ đang gây sốt gần đây. Nội dung xoay quanh mối tình cấm kỵ giữa một cô gái trẻ và người chú không cùng huyết thống. Họ yêu nhau nhưng vì định kiến xã hội, người chú buộc phải lấy một người phụ nữ khác.
Tuy sống bên vợ, họ chẳng hoà hợp gì cả — bất đồng quan điểm, đời sống vợ chồng cũng nhạt nhẽo.
Cho đến một ngày, người vợ không chịu nổi nữa, đòi ly hôn.
Người chú bỏ đi uống rượu giải sầu, không ngờ lại gặp cháu gái trong bar, đang uống cùng người đàn ông khác. Anh ta bùng nổ, kéo cô lên xe, hai người trong cơn say đã lao vào nhau — là lần ân ái cuồng nhiệt nhất trong đời họ.
Khi họ còn đang âu yếm trong xe, người vợ tình cờ phát hiện, sốc đến mức lao ra đường và bị xe tông.
Phim kết thúc ở đó, không nói rõ kết cục của hai nhân vật chính.
Chỉ để lại cho người xem một khoảng trống để tưởng tượng.
Nhưng có một điều chắc chắn: thảm kịch ấy bắt nguồn từ người đàn ông.
Chính sự ích kỷ và hèn nhát của anh ta đã đẩy mọi chuyện đến bước đường này.
“Cộc, cộc, cộc…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của Tống Khiên Vũ.
Cô đoán là đồ ăn đã tới, liền ra mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài không phải shipper — mà là người cô chẳng ngờ sẽ xuất hiện.
Cô khựng lại một giây, rồi nhướng mày hỏi:
“Sao anh biết em sống ở đây? Với lại, không phải đang ăn trưa với chị gái em à?”
Hạ Tu Nghiêu không trả lời, ánh mắt lướt từ mặt cô xuống thân hình đang khoác áo choàng tắm, cuối cùng dừng lại nơi xương quai xanh gợi cảm.
Tống Khiên Vũ thấy ánh mắt anh như thế, liền cố tình kéo lỏng cổ áo thêm chút, cười tươi:
“Sao tìm ra được chỗ này hay vậy?”
Anh giả vờ như không nhìn thấy, đảo mắt nhìn quanh phòng rồi dừng lại trên khuôn mặt cô:
“Không mời anh vào ngồi chút à?”
“Không hợp lắm đâu.” – Cô vẫn cười, giọng đầy ẩn ý.
“Chị mà biết anh tới đây, chắc không vui đâu.”
Anh nheo mắt, nhìn cô vài giây, rồi tự tay đẩy cửa vào, bước thẳng vào nhà, phớt lờ lời cô.
Anh chậm rãi đi một vòng: từ phòng khách, bếp, đến nhà vệ sinh, sau cùng là phòng ngủ.
Cứ như đang điều tra hiện trường vụ án vậy.
Hạ Tu Nghiêu bước tới mở tủ quần áo, lục soát hết các ngăn, rồi đi tới giường.
Ánh mắt anh dừng lại ở ngăn kéo đầu giường.
Kéo ra.
Bên trong có một xấp tiền mặt, một hộp bao cao su đang dùng dở, và một bịch viên tránh thai.
Tống Khiên Vũ đứng dựa vào khung cửa, nhìn gương mặt sững sờ của anh mà khẽ cong môi.
Sắp cưới chị cô rồi mà còn đến đây lục lọi làm gì?
Còn giả bộ như quan tâm ấy.
Cô nửa đùa nửa mỉa:
“Anh đang tìm gì vậy, nói em biết đi, em giúp.”
Không nghe thấy trả lời, cô vừa định bước vào thì cửa lại có người gõ.
Cô liếc điện thoại, thấy đơn hàng đã giao.
Hơi tiếc vì bị ngắt đoạn, cô đứng dậy ra nhận đồ.
Shipper đưa túi đồ, còn nhờ cô đánh giá 5 sao.
Cô giơ tay làm dấu OK.
Đóng cửa lại, cô mang đồ ăn ra ghế sofa, tiện liếc về phía phòng ngủ — người vẫn còn ở đó.
Cô cũng lười để ý thêm.
Mở hộp, bắt đầu ăn.
Khi ăn gần xong, bộ phim trên màn hình đã đến đoạn nam nữ chính cãi vã, chia tay.
Cô bấm tạm dừng, thu dọn rác rồi đi đánh răng.
Xong xuôi bước ra, ánh mắt lại vô thức liếc về phía cửa phòng ngủ.
Hạ Tu Nghiêu đang ngồi trên giường, quay lưng về phía cô.
Bờ vai rộng của anh hơi gập xuống, hai tay ôm đầu, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Không nhìn thấy mặt, nhưng dáng ngồi ấy cho thấy tâm trạng anh đang cực tệ.
Thú vị ghê.
Tống Khiên Vũ thầm cười khẩy, ngoài mặt vẫn thản nhiên bước tới.
Cô đến bên giường, ngồi cạnh anh, vươn tay xoa đầu anh, dịu dàng hỏi:
“Sao vậy anh? Anh rể… tương lai?”
Chưa kịp nói hết câu, tay cô bất ngờ bị anh nắm chặt.
Cô giật mình, ánh mắt chạm phải đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Ơ kìa, rõ là chưa kịp trêu chọc gì mà đã như vậy?
Lúc này cô mới phát hiện mùi rượu và thuốc lá nhè nhẹ trên người anh — không nồng, lại quyện với hương bạc hà vốn có, tạo thành mùi hương rất dễ chịu.
Thì ra anh đã uống rượu.
Tửu lượng anh vốn kém, uống chút xíu đã say.
Trước đây rất ít khi anh đụng tới rượu.
Chắc nay vui quá vì đặt được nhẫn đính hôn với chị cô nên mới phá lệ?
Tống Khiên Vũ thấy lòng lạnh thêm mấy phần, nhưng ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào:
“Anh muốn làm gì vậy, anh rể… tương lai?”
Hai chữ cuối được cô cố ý nhấn mạnh, âm cuối kéo dài đầy khiêu khích.
Bàn tay đang nắm cổ tay cô bỗng siết chặt hơn.
Anh nhìn cô, giọng trầm xuống:
“Người đàn ông đó… là Tư Đình Dã, đúng không?”