Một câu nói không quá nặng nề, nhưng rõ ràng là trách mắng.
Tống Khiên Vũ hơi khựng lại, sau đó bật cười giải thích:
“Tư Đình Dã là bạn học em mà, sáng nay em cũng đã giới thiệu với hai người rồi còn gì. Sao thế, giáo sư Hạ cũng để ý tới cậu ấy à? À, đúng rồi, cậu ấy học tài chính, chắc hai người sẽ có dịp gặp nhau trong giới.”
Ánh mắt Hạ Tu Nghiêu tối sầm lại, anh nhìn cô chằm chằm:
“Không cần biết trước kia hai người quan hệ thế nào, từ hôm nay trở đi, em phải cắt đứt với cậu ta. Nhà cậu ta đã có vị hôn thê mà còn mập mờ với em, rõ ràng chẳng phải người tốt. Đừng lãng phí thời gian vì loại đó.”
“Anh điều tra cậu ấy?” – Tống Khiên Vũ nhướng mày, đối mắt với anh.
“Không đến mức gọi là điều tra.” – Giọng anh đã lấy lại bình tĩnh, mang theo khí thế của một người lớn tuổi răn dạy.
“Nghe lời anh, đừng qua lại với cậu ta nữa.”
Tống Khiên Vũ suýt bật cười, lạnh nhạt hỏi:
“Vì sao em phải nghe lời anh?”
“Anh đừng lấy danh nghĩa người lớn ra nói đạo lý. Dù là ba mẹ em, họ cũng không có quyền can thiệp vào đời sống xã hội của em. Anh là cái thá gì, mà tự cho mình cái quyền ấy? Anh là trưởng bối của em từ bao giờ thế?”
Lời nói vừa dứt, đáy mắt Hạ Tu Nghiêu thoáng một tia âm u. Anh nhìn cô vài giây rồi buông tay ra, đứng dậy quay lưng rời đi, không nói thêm lời nào.
Tống Khiên Vũ nhìn bóng lưng anh lặng lẽ bước đi, trong lòng nghẹn lại. Cô bực bội ném gối về phía anh.
Sau khi ổn định lại tâm trạng trong phòng ngủ, cô thay một bộ đồ thoải mái — hoodie đen và quần jean sáng màu.
Ra ngoài, thấy Hạ Tu Nghiêu đang ngồi đúng chỗ cô vừa ngồi ban nãy, tay cầm cốc nước, mắt dán vào tivi, hoàn toàn không còn chút tức giận nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn cô. Ánh mắt lướt qua bộ đồ cô mặc rồi dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Em thích xem mấy phim như vậy à?” – Giọng anh chậm rãi, đã trở về với vẻ điềm đạm quen thuộc.
Tống Khiên Vũ chỉ liếc anh, không trả lời, đi thẳng vào bếp rót nước. Uống xong, cô quay lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
“Anh đến đây là để xem phim sao?”
“Không phải.” – Anh đặt cốc xuống, móc trong túi ra một tờ đơn và đưa cho cô.
Tống Khiên Vũ thoáng nghi ngờ, vẫn nhận lấy.
Nhưng khi nhìn rõ nội dung, cô bật cười thành tiếng.
Là một đơn xin chuyển về ký túc xá.
“Em đang sống yên ổn ở đây, sao phải dọn về trường?”
Mắt anh vẫn nhìn màn hình:
“Anh đã nói với trường rồi. Em ký vào đi, lát anh nộp lại. Hôm nay em dọn về luôn.”
Nói rồi cúi nhìn đồng hồ:
“Chút nữa anh giúp em thu dọn, rồi lái xe đưa em đi.”
Giọng anh nghiêm túc như thể quyết định đó là mệnh lệnh không thể cãi.
Hoàn toàn không cùng tần số với cô.
Nỗi khó chịu trong lòng Tống Khiên Vũ lại bị khơi lên. Cô mạnh tay đập tờ đơn lên bàn trà:
“Em không dọn đi đâu.”
Hạ Tu Nghiêu nhìn thẳng vào cô. Cô thì ngồi khoanh tay trước ngực, mắt vẫn nhìn màn hình.
Làn da trắng mịn hơi ửng hồng vì tức giận, môi bĩu lên. Dù đang giận nhưng nhìn lại đáng yêu lạ thường.
“Không muốn về trường cũng được.” – Anh nói – “Về nhà sống.”
Tống Khiên Vũ sững người, rồi nhướng mày.
Sao anh cứ nhất định ép cô chuyển đi?
Chẳng lẽ vì phát hiện mấy thứ trong ngăn tủ đầu giường?
Vậy thì anh có tư cách gì mà phản ứng?
Cô thật sự không hiểu nổi con người này.
Nói không thích cô, nhưng lúc nào cũng bám sát.
Nói quan tâm cô, nhưng lại sắp cưới người khác.
Chẳng lẽ vì mấy năm nay cô sống yên ổn, không quấy rầy nên giờ anh mới cảm thấy khó chịu?
Tống Khiên Vũ nghĩ ngợi một chút, cảm thấy khả năng này rất cao.
“Em sẽ không đi đâu cả. Em đã sống ở đây hơn một năm rồi, quen hết rồi. Anh đừng dùng chiêu ‘trưởng bối vì em tốt’ nữa. Dù có gọi ba mẹ em tới, họ cũng không thể ép được em. Em là người trưởng thành, không ai có quyền ép buộc em phải làm theo ý họ. Tuy nhiên—”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt anh:
“Nếu là bạn trai em muốn em chuyển, em có thể suy nghĩ lại. Vì em biết anh ấy lo cho em, không yên tâm khi em sống một mình.”
Muốn ép cô đi? Cũng được thôi, đưa ra lý do hợp lý đi.
Không có lý do, thì khỏi nghĩ đến chuyện quản cô.
Ngày xưa cô từng ngoan ngoãn nghe lời, kết quả là anh ta thay lòng.
Đàn ông ấy à, đáng tin sao?
Hạ Tu Nghiêu không đáp ngay.
Anh xoay xoay miệng cốc, mắt nhìn tivi.
Đúng lúc phim đang đến đoạn cao trào. Nam nữ chính cuốn lấy nhau, điên cuồng chiếm hữu nhau.
Người phụ nữ bắt đầu cởi thắt lưng nam chính, còn anh thì cũng xé toạc váy áo của cô.
Cảnh phim nóng bỏng, đầy tính kích thích.
Bộ phim này, Tống Khiên Vũ xem không biết bao nhiêu lần.
Có thể do diễn xuất quá đỉnh, hoặc do tình tiết giống hoàn cảnh của cô và anh ta — dù thế nào, cô cũng rất thích xem.
Thỉnh thoảng còn tưởng tượng mình là nữ chính, còn anh là người đàn ông kia.
Cô sẽ khiến anh sa đọa, khiến anh đau khổ, khiến anh phải trả giá vì đã phụ lòng cô.
Và hiện tại, người mà cô từng tưởng tượng ấy, đang ngồi cách cô không xa.
Cảm xúc mờ ám như đang tràn ra từ màn hình.
Tống Khiên Vũ liếc anh một cái.
Anh vẫn điềm nhiên như không, mắt trong veo, như thể đang xem một buổi thuyết trình học thuật.
Đúng là “cao lãnh chi hoa”.
Cô bắt đầu mong chờ ngày có thể xé bỏ lớp mặt nạ của anh.
Cố đè nén xúc động, cô lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Đúng lúc này, anh mở lời:
“Không chuyển đi cũng được.”
Tống Khiên Vũ quay sang nhìn anh.
Anh đặt cốc nước xuống, bình tĩnh nói:
“Nhưng luận văn tốt nghiệp của em sẽ không qua được xét duyệt.”
Ánh mắt anh nghiêm túc, chẳng có chút gì là đang đùa.
Tống Khiên Vũ biết nếu anh thật sự muốn làm vậy thì hoàn toàn có khả năng.
Chưa nói tới ông nội anh là cựu giám đốc sở giáo dục, riêng ảnh hưởng của anh trong trường đã đủ khiến luận văn của cô bị “bỏ qua”.
Cô giả vờ bất cần:
“Không qua thì thôi, không cần cái bằng tốt nghiệp nữa là xong.”
“Vậy còn suất học cao học?” – Anh nhướn mày.
Cô á khẩu.
Chuyện được giữ lại học thẳng lên cao học, cô chưa từng nói với bất kỳ ai trong nhà.
Anh biết được từ đâu?
Nhưng rồi cô hiểu — nếu anh có thể tra ra chỗ ở của cô, thì chuyện biết tất cả những thông tin khác cũng là điều dễ hiểu.
Quả nhiên là tốn nhiều công sức lắm đây.
Cô khẽ bật cười:
“Rồi sao? Anh muốn làm gì?”
Hạ Tu Nghiêu rút điện thoại, thao tác vài cái rồi nói:
“Hủy suất cao học của Tống Khiên Vũ ngay lập tức.”
Chưa kịp hết câu, Tống Khiên Vũ đã nhào tới, giật lấy điện thoại trong tay anh. Nhìn màn hình đen sì, cô mới thở phào.
Nhưng nhìn thấy nụ cười giễu cợt nơi khóe môi anh, cô mới hiểu là mình bị lừa.
Cơn giận bốc lên đỉnh đầu.
Cô chống nạnh, chỉ tay vào mặt anh:
“Anh lấy tư cách gì mà làm vậy? Hạ Tu Nghiêu, anh có còn chút liêm sỉ nào không? Từ lúc anh dắt theo chị gái em ra nước ngoài là đã không còn quyền xen vào chuyện của em nữa! Giờ còn quấy rầy em làm gì? Tận hưởng cuộc sống yêu đương ngọt ngào của anh đi, đừng phí thời gian vào em nữa!”
Hạ Tu Nghiêu nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận của cô, ngực phập phồng theo nhịp thở gấp.
Bỗng anh đưa tay, kéo cô vào lòng.
“Đừng động vào em, Hạ Tu Nghiêu, anh cút về nước ngoài đi! Em không cần anh quản!”
Anh phớt lờ, tay siết lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Cô cào, cô đẩy, nhưng hai tay đã bị anh giam giữ trong một tay anh.
“Chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không bỏ mặc em.” – Anh đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt cô, giọng khàn khàn:
“Khiên Vũ, ngoan nào.”