Hôm nay Tống Khiên Vũ đành phải cho Tư Đình Dã leo cây rồi.
Dạo gần đây, Tư thiếu gia hẹn cô mấy lần, nhưng lần nào cô cũng viện cớ bận làm luận văn để từ chối.
Tư thiếu gia nổi giận, tối qua còn gọi điện đe dọa: thứ Bảy mà không chịu đi chơi với anh, thì lần sau sẽ “làm thịt” cô cho biết tay.
Tống Khiên Vũ chẳng sợ. Hai người vốn chỉ là mối quan hệ giường chiếu, hợp thì tiếp, không hợp thì dứt, chẳng có gì ràng buộc.
Nhưng giờ cô vẫn cần Tư thiếu gia giúp vài chuyện, chưa thể chọc giận anh ta lúc này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định khéo léo từ chối trước, đợi có dịp thích hợp rồi tính cách dỗ sau.
Trước mắt là phải ngủ sớm để dưỡng da đã.
Một giấc ngủ thẳng tới tám rưỡi sáng hôm sau.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng trong gương, cô giơ tay tạo dáng chữ V.
Cho dù con tiện nhân kia có trời sinh quyến rũ thì đã sao, cô cũng đâu có thua kém gì.
Sớm muộn gì, cô cũng sẽ cướp lại “ông chú lớn tuổi” kia từ tay Ôn Lam.
Tự cổ vũ bản thân xong, cô xuống phố mua hai bánh bao nhân đậu và một hộp sữa rồi lên xe buýt.
Vừa ăn sáng xong thì xe cũng đến cổng trường.
Cô ném rác vào thùng, rồi bước nhanh về phía cổng.
Chưa được mấy bước thì nghe thấy giọng Ôn Lam gọi:
“Khiên Vũ, bên này!”
Nhìn theo hướng đó, cô thấy chiếc Audi đen đang đậu dưới gốc cây cách cổng trường không xa.
Ôn Lam ngồi ghế phụ, đang cười tươi vẫy tay chào cô.
Bên cạnh, Hạ Tu Nghiêu cũng quay sang nhìn, mặt tuy cười nhưng lại lạnh lùng, xa cách.
Giỏi thật, đóng kịch quá đạt.
Tống Khiên Vũ lạnh lùng rút mắt về, đi tới, mở cửa sau ngồi vào, lễ phép chào:
“Chị gái, anh rể tương lai.”
Ôn Lam nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười hiền:
“Chị về nước cũng được một tuần rồi mà hai chị em mình chưa có dịp ngồi nói chuyện. Hôm nay ai cũng rảnh, mình tranh thủ tám cho đã nhé.”
Ánh mắt cô ta dịu dàng như một trưởng bối thân thiện:
“Hôm đó về vội, chị quên mang quà cho em. Hôm nay chị bù lại. Muốn gì cứ nói, chị gái nhất định chiều theo.”
Tống Khiên Vũ hơi nhướn mày, tìm chỗ thoải mái ngồi tựa vào ghế sau:
“Em chẳng thiếu gì, chỉ thiếu tiền thôi.”
Chưa đợi Ôn Lam kịp phản ứng, cô nói tiếp:
“Nếu chị thật lòng thì chuyển trước cho em vài chục triệu cũng được, gửi qua ví điện tử càng tiện.”
Người ngồi ghế lái khẽ cong môi cười.
“Con bé này...” – Ôn Lam bật cười, giọng nhẹ như trách yêu.
“Em sắp tốt nghiệp tìm việc rồi, đòi nhiều tiền thế để làm gì? Chị biết ba mẹ thương em lắm mà, chắc chẳng thiếu tiền cho em đâu. Với lại... chị giờ nghỉ việc, sống dựa vào anh rể tương lai của em đấy, mà em còn nỡ làm khó chị à?”
Tống Khiên Vũ chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô ta:
“Nghĩ kỹ thì tiền không thiếu, nhưng em thiếu tình cảm cơ.”
Ánh mắt cô liếc sang người đàn ông đang giả vờ không quen:
“Chị cũng biết đó, ba mẹ chỉ có trách nhiệm nuôi, chứ chẳng thương yêu gì em. Người em từng yêu nhất thì lại có tình mới, bỏ em mà đi. Chị thì ngược lại, không chỉ được lòng ba mẹ, mà còn có được một người đàn ông giỏi giang như anh rể tương lai. Chị không biết em ghen tị cỡ nào đâu.”
Người đàn ông phía trước nghe vậy, từ gương chiếu hậu liếc cô một cái, ánh mắt sắc lạnh.
Tống Khiên Vũ không hề né tránh, nhìn thẳng trả lại đầy khiêu khích.
Ôn Lam không nhận ra cuộc đối đầu ngầm ấy, vẫn nhẹ nhàng vén tóc mai, giọng vừa mềm vừa đắc ý:
“Chỉ cần em ngoan ngoãn, biết nghe lời, ba mẹ sẽ thương em thôi. Còn bạn trai chị sẽ cố gắng giúp em.”
“Vậy thì phiền chị gái nhé.” – Cô mỉm cười ngọt ngào, khiến Ôn Lam ngạc nhiên vài giây.
“Em mà nghe lời sớm như vậy, thì đâu đến nỗi quan hệ với ba mẹ căng thẳng. Nhưng đúng là máu mủ vẫn là máu mủ. Lát nữa em nhớ chọn mấy bộ quần áo tặng ba mẹ, chắc chắn họ sẽ vui.”
Ôn Lam quay sang Hạ Tu Nghiêu:
“Tu Nghiêu, hôm trước anh nói định dẫn em đi mua đồ ở đâu nhỉ?”
Anh thản nhiên đặt tay lên vô lăng, giọng đều đều:
“Trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành – Giang Thành Chi Tâm. Ở đó chắc sẽ có đồ hợp.”
“Đúng rồi ha, em quên mất.” – Ôn Lam cười nói tiếp.
“Hồi còn ở nước ngoài em đã nghe danh nơi này rồi, nói là trung tâm đẳng cấp quốc tế, đồ hiệu toàn thương hiệu top đầu thế giới. Hồi em đi du học, J Thành còn đang xây nó, giờ chưa tới hai năm đã khánh thành rồi. Nghe nói khai trương vào đúng mùng Một Tết nhỉ?”
“Ừ.” – Anh đáp.
Ôn Lam nhìn phong cảnh bên ngoài:
“Dọc đường này mọc thêm nhiều khu chung cư mới ghê. Nhiều chỗ em thấy lạ hoắc luôn. Thời gian trôi nhanh thật đấy. Nếu bọn mình về trễ thêm vài năm, chắc còn lạc đường về nhà mất.”
Nói đến đây cô ta bật cười:
“Hôm kia nếu anh không gửi định vị cho em, em chắc lái nhầm qua khu khác rồi. Cũng may tới kịp bữa cơm, không thì chẳng biết ăn nói sao với ba mẹ và ông nội anh.”
Ba mẹ đều gặp rồi à?
Vậy là nhà họ Hạ đã mặc nhiên chấp nhận Ôn Lam làm dâu.
Tống Khiên Vũ lười nhác liếc người đàn ông đang chăm chú lái xe.
Cô thật sự rất mong đến ngày ông nội anh biết rõ bộ mặt thật của Ôn Lam – không biết khi ấy có lột da Hạ Tu Nghiêu không nữa.
Anh nhẹ giọng:
“Em ít lái xe, lại mới về, không quen là bình thường. Mọi người sẽ không trách đâu.”
Tống Khiên Vũ chẳng buồn nghe tiếp, rút điện thoại ra chơi game.
Sau khi đăng nhập, Ôn Lam lại bắt chuyện.
“Khiên Vũ này, em đang làm luận văn đúng không?”
“Ừ.” – Cô đáp không ngẩng đầu.
“Làm xong chắc phải tính chuyện tìm việc rồi. Em đã nghĩ định xin ở đâu chưa?”
“Để sau tính.”
“Không được đâu nhé, sinh viên tốt nghiệp đều phải chuẩn bị từ sớm. Đợi ra trường mới lo là muộn đấy.”
Ôn Lam luyên thuyên:
“Hồi trước chị đã nhắm trước vị trí ở Nhà hát Kịch quốc gia rồi. Nếu không phải sau đó ra nước ngoài, giờ chắc chị là diễn viên múa hạng nhất rồi. Nên chị mới nói, tìm việc phải tính sớm. Nếu em chưa tìm được chỗ nào tốt, chị sẽ nhờ anh rể tương lai nói với ba chồng chị sắp xếp cho em một vị trí trong công ty. Không khó đâu.”
Gọi “ba chồng” mà ngọt xớt ha.
Xong chuyện việc làm, Ôn Lam lại tiếp tục:
“Mà này, em muốn tìm bạn trai kiểu gì?”
Lúc này người nãy giờ vẫn im lặng lái xe bỗng lên tiếng:
“Còn nhỏ, vài năm nữa yêu cũng chưa muộn.”
Ôn Lam vỗ nhẹ vai anh, giọng trách yêu:
“Sắp sinh nhật hai mươi mốt rồi còn nhỏ gì nữa. Hôm qua anh chẳng hứa sẽ giới thiệu con trai bà chị họ cho em nó đấy sao? Khi nào rảnh sắp xếp cho tụi mình gặp mặt đi.”
Hạ Tu Nghiêu im vài giây rồi gật đầu:
“Ừ, để anh gọi cho chị ấy.”
Tống Khiên Vũ cười lạnh trong bụng, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép:
“Giới thiệu bạn trai à? Được thôi, tiêu chuẩn của em là: cao 1m85, nặng 75kg, thu nhập hàng tháng 20 triệu trở lên. Anh rể tương lai nhớ kỹ nhé!”