“Anh hôm nay sao lại đến đón em vậy?”
Tống Khiên Vũ vừa ngồi vào ghế phụ đã quay sang nhìn Tư Đình Dã, ánh mắt nghi ngờ. Anh vẫn đang tập trung vào tay lái.
Nghe vậy, khóe môi Tư Đình Dã cong lên, lộ ra nụ cười lười nhác. Anh nghiêng đầu liếc cô một cái: “Anh đã bảo là nhớ em đến mất ngủ, lý do vậy chưa đủ à?”
Lời này nếu nói với người khác, chắc đã khiến người ta tim đập loạn. Nhưng Tống Khiên Vũ thì không.
Biết nhau quá lâu, cô quá rõ tính cách của Tư Đình Dã. Người này miệng mồm trơn tru, nói mười câu thì chín câu là lời đường mật.
Cô đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay anh: “Đừng lấy mấy câu dỗ trẻ con ra nói với em, vô dụng.”
Anh hơi nhướn mày: “Bé con, nghe như em là bà già ấy. Nhưng dù là bà già, anh vẫn yêu.”
Tống Khiên Vũ trợn mắt lườm anh một cái.
Tư Đình Dã cười khẽ, tay buông lỏng trên vô lăng: “Ở trấn gần đây có lễ hội pháo hoa, nghe nói vui lắm, đi không?”
Tống Khiên Vũ thoáng ngạc nhiên: “Đó là lý do anh tới tìm em?”
“Không được à?”
“Cảm ơn, hôm nay không có hứng.”
Tư Đình Dã liếc cô một cái. Cô lúc này chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám.
Chắc lại cãi nhau với gia đình rồi.
Dù cô chưa từng kể chuyện trong nhà, nhưng anh biết, cô rất hiếm khi chủ động về nhà. Mỗi lần về rồi trở lại, tâm trạng đều không tốt.
Vì thế anh mới muốn dẫn cô đi xem pháo hoa để cô vui hơn.
Chỉ là… anh nhớ rõ cô từng nói nhà ở ngoại ô, sao vừa rồi lại xuất hiện ở khu nhà kia?
Anh giấu đi nghi ngờ, chở cô về tới cổng khu căn hộ.
Xe dừng, cô chỉ chào một câu rồi mở cửa xuống xe.
Tư Đình Dã nhìn bóng lưng cô, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Về đến nhà, Tống Khiên Vũ tắm xong liền nằm lên giường. Lâu ngày gặp lại, cô cứ nghĩ mình đã quên được. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Ôn Lam tay trong tay với Hạ Tu Nghiêu, cô không thể chịu nổi.
Cô đã đánh giá thấp vị trí của Hạ Tu Nghiêu trong lòng mình, cũng đánh giá cao đạo đức của bản thân.
Cô ghen tị với Ôn Lam, ghen đến phát điên.
Nếu không có chuyện năm đó, có lẽ cô và anh đã ở bên nhau.
Ôn Lam có được ngày hôm nay là dẫm lên cô mà lên.
Muốn gả cho Hạ Tu Nghiêu?
Lễ Lao Động đính hôn?
Quốc Khánh kết hôn?
Được thôi.
Cứ chờ đấy.
Đợi đến ngày Ôn Lam trở thành “vợ sắp cưới” của Hạ Tu Nghiêu, cô sẽ kéo cô ta ngã xuống thật thảm.
Còn Hạ Tu Nghiêu…
Tống Khiên Vũ nhớ lại câu nói cuối cùng anh nói với cô tối nay, nhớ ánh mắt anh nhìn cô… Cô không thể nói là không đau.
Rõ ràng đêm anh đi du học, chính anh căn dặn cô học hành chăm chỉ, đừng vội yêu đương. Còn nói sau khi trở về sẽ nói cho cô biết một bí mật.
Cô khi ấy lờ mờ đoán, chắc là lời tỏ tình.
Kết quả…
Tối thứ hai sau khi về nước, anh đã lên giường với Ôn Lam.
Tống Khiên Vũ nuốt nghẹn nỗi cay đắng, cười lạnh.
Người phụ bạc phải bị trừng phạt.
Hạ Tu Nghiêu, em rất mong chờ ngày anh khóc lóc cầu xin em đấy.
Nghĩ thông rồi, tâm trạng cô cũng khá hơn.
Cô mở nhạc nhẹ, cài đặt chế độ hẹn giờ, rồi nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, cô tới phòng thí nghiệm, buổi chiều thì ở thư viện.
Các môn học của năm cuối đã kết thúc từ tuần trước. Giờ đa số sinh viên năm cuối đều bắt đầu làm khóa luận và tìm việc, nhiều người còn không tới trường, đã đi thực tập rồi.
Nhưng với cô thì thoải mái hơn nhiều.
Nhờ ba năm liền lọt top 3 chuyên ngành, cô đã được xét tuyển thẳng vào cao học nội bộ của trường.
Ba tháng tới, việc duy nhất là hoàn thiện khóa luận tốt nghiệp.
Chủ đề luận văn của cô là nghiên cứu hiệu quả ức chế của một số thuốc đối với một loại virus. Cô đã thiết kế mười thí nghiệm, hiện đã hoàn thành bảy.
Ba thí nghiệm cuối khá phức tạp, nhưng do không cần tìm việc nên thời gian vẫn dư dả.
Ngoài ra cô còn tranh thủ thời gian tự học trước kiến thức cao học năm nhất.
Gần như ngày nào cô cũng chỉ đi từ phòng thí nghiệm tới thư viện.
Cuộc sống cứ thế trôi qua bốn ngày yên ả.
Tối thứ Sáu, vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, điện thoại cô vang lên. Là một số lạ.
Cô do dự vài giây rồi bắt máy: “Alo, ai vậy?”
“Là chị, Khiên Vũ.”
Giọng Ôn Lam vang lên.
“Vài hôm trước chị gọi mà em không bắt, chị biết ngay là em lại chặn số chị. Số này chị mới đăng ký hôm qua, nhớ lưu vào nhé.”
Giọng cô ta nhẹ nhàng, đầy hứng khởi.
“Ừ.” – Tống Khiên Vũ đáp nhạt.
“Lần trước em về rồi đi luôn, chị còn chưa kịp nói chuyện. Mai là thứ Bảy, rảnh không? Chị dẫn em đi mua sắm nhé.”
“Không cần đâu, mai em có việc.”
Cô chẳng muốn nhìn cái mặt giả tạo của cô ta tí nào.
“Không phải hẹn hò đấy chứ? Nếu có thì gọi cả bạn em theo, đi đông càng vui.”
Tống Khiên Vũ định nói là không phải, nhưng Ôn Lam đã lên tiếng trước: “Chị đã nói với ba mẹ và anh rể tương lai của em rồi, mai 9 giờ sáng tụi chị đến đón nhé, nhớ đứng trước cổng chờ.”
Nói xong cô ta cúp máy.
Tống Khiên Vũ nhìn màn hình đen, trong lòng dâng lên cảm giác phiền chán.
Nguyên nhân cũng không hẳn vì Ôn Lam, mà vì Hạ Tu Nghiêu.
Mấy ngày nay anh không liên lạc.
Theo thói quen cũ, nếu cô không chủ động thì anh sẽ tìm đến cô, chưa bao giờ để quá ba ngày.
Vậy mà lần này…
Từ sau đêm hôm đó, anh biến mất hoàn toàn.
Đúng là có người mới rồi thì sẽ quên người cũ.
Cô nhếch môi cười khinh bỉ.
Đã thế, cô sẽ đi như lời Ôn Lam mời.
Cô rất mong chờ xem trò hay ngày mai.