Hôm sau, mẹ cô – Ôn Thanh – lại gọi điện giục cô về nhà.
Tống Khiên Vũ vừa kết thúc tiết học cuối cùng, liền nhắn tin cho Tư Đình Dã: “Tối nay em về nhà.”
Anh gửi lại một cái OK và hai biểu tượng emoji hai người ôm nhau hôn, vẫn y như phong cách thường ngày: lả lơi và bất cần.
Cô cau mày, cầm túi ra bắt xe ở cổng trường.
Nhà họ Tống ở vùng ven phía nam Giang Thành, từ đại học J bắt xe về mất khoảng nửa tiếng.
Hôm nay là thứ Sáu, xe cộ đông đúc, đặc biệt đoạn đi qua mấy trường học càng bị kẹt. Cô tới nơi đã gần một tiếng sau.
Xuống xe, cô bước vào cánh cổng sắt đen chạm hoa văn. Trên bãi cỏ có chiếc Audi đen đậu sẵn, biển số quá đỗi quen thuộc, đập thẳng vào mắt cô dưới ánh hoàng hôn.
Cô rút ánh mắt lại, lạnh lùng hít sâu một hơi rồi mới đi về phía cửa chính.
Đặt tay lên tay nắm cửa, cô nghe bên trong vọng ra tiếng hai người đàn ông.
“Tiểu Hạ, ý cháu là muốn đính hôn vào dịp nghỉ lễ đầu tháng Năm?”
“Vâng ạ, chú Tống.”
Người đầu tiên là cha cô – Tống Bách Minh, người thứ hai là Hạ Tu Nghiêu – nhân vật nổi bật của đại học J.
Hai năm học xong đại học, hai mốt tuổi học thạc sĩ, hai tư tuổi ra nước ngoài theo chương trình trao đổi tiến sĩ, vừa về đã được mời làm phó giáo sư.
Cũng chính là người nhắn tin "Anh quay về rồi" hôm trước.
Giờ đây, anh ta còn một thân phận khác – bạn trai của chị gái cô.
Ôn Lam là con gái của cha mẹ nuôi Ôn Thanh, mười tuổi mồ côi nên được đón về nhà họ Tống. Nếu xét theo vai vế cô phải gọi là dì nhưng vì Ôn Lam còn nhỏ nên từ bé mẹ cô đã xem Ôn Lam như con của mình nên Tống Khiên Vũ đương nhiên phải xưng hô là chị. Từ đó, cô ta dần thay thế vị trí của Tống Khiên Vũ, từ người thân đến người yêu.
Nghe cha mình nói chuyện đính hôn, cô đoán tám chín phần là nói về chuyện của Ôn Lam và Hạ Tu Nghiêu.
Nghe cuộc trò chuyện trong nhà, tim cô chợt nhói.
Còn chưa kịp đẩy cửa vào, giọng dịu dàng của Ôn Lam đã vang lên:
"Dạ con và Tu Nghiêu đã bàn rồi, ngày Quốc tế Lao động ai cũng rảnh, đính hôn thời điểm này sẽ náo nhiệt hơn. Hơn nữa, bọn con tính cưới vào Quốc khánh, nên đính hôn càng sớm càng tốt."
Mới về nước hôm qua, hôm nay đã bàn chuyện đính hôn – vội đến thế sao?
Tống Khiên Vũ đứng lặng trước cửa, tay nắm cửa siết chặt. Vài phút sau, cô đẩy mạnh cửa vào.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đập mạnh vào tường, tiếng trò chuyện lập tức dừng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Cha cô – Tống Bách Minh – ngồi ghế đơn, ánh mắt hiện rõ vẻ không hài lòng.
Hạ Tu Nghiêu ngồi trên sofa dài, bên cạnh là Ôn Lam khoác tay anh, hai người ngồi sát nhau. Anh thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Còn Ôn Lam thì mặt mày rạng rỡ.
"Khiên Vũ, mau lại đây."
Giọng Ôn Lam vui vẻ như thể thật lòng mừng rỡ khi gặp cô.
Tống Khiên Vũ liếc qua Hạ Tu Nghiêu, rồi làm bộ nghịch ngợm cười với Ôn Lam: “Chào chị.”
“Ừ, mau qua đây để chị nhìn em một cái.”
Ôn Lam mặc chiếc sườn xám ôm sát màu hồng nhạt, dáng người lả lướt, phong tình.
Cô ta bước đến gần, nhìn kỹ Tống Khiên Vũ từ đầu đến chân: “Em càng lớn càng xinh, giờ đã là thiếu nữ rồi.”
Vừa nói vừa kéo cô ngồi xuống sofa, tiếp tục khen: “Em mặc váy trông rất hợp. Hôm nào chị gái dẫn em đi mua thêm mấy bộ nữa nhé?”
“Vâng ạ.” Tống Khiên Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang gọi: “Ba.”
Tống Bách Minh chỉ đáp lạnh nhạt một tiếng.
Cô không bất ngờ. Từ lâu đã quen rồi.
Cuối cùng, cô nhìn sang Hạ Tu Nghiêu: “Anh rể tương lai.”
Ngón tay đang đặt trên đầu gối của anh hơi co lại, nhưng rất nhanh đã buông lỏng. Anh ngẩng đầu, nhẹ gật đầu: “Lâu rồi không gặp, Khiên Vũ.”
Giọng anh nhàn nhạt, như thể hai người chẳng mấy quen biết.
Nói xong liền quay đi tiếp tục trò chuyện với Tống Bách Minh, không liếc cô thêm lần nào.
Những kỷ niệm ngọt ngào năm xưa – tan biến không chút dấu vết.
Tống Khiên Vũ mỉm cười, ngồi sát bên Ôn Lam, ánh mắt dừng lại trên lưng Hạ Tu Nghiêu.
Áo sơ mi trắng cắm thùng trong quần tây đen, vai rộng eo thon, dáng ngồi thẳng lưng. Anh giờ đây càng trầm tĩnh, chín chắn, từng cử động đều tỏa ra khí chất người đàn ông trưởng thành.
Chỉ nhìn bóng lưng ấy cũng đủ gợi cảm.
Cô khẽ xoay ngón tay, lòng thầm mong được thấy anh mất kiểm soát một lần.
"Mọi người đến đông đủ rồi, vào ăn cơm thôi."
Ôn Thanh cười tươi bước ra từ phòng ăn, tay bưng một đĩa thức ăn.
Mọi người đều mỉm cười đứng dậy đi về phía phòng ăn.
Tống Bách Minh đi đầu, Ôn Lam nắm tay Hạ Tu Nghiêu theo sát. Tống Khiên Vũ đi chậm phía sau.
Ánh mắt cô dán chặt vào đôi tay đang nắm lấy nhau phía trước.
Tình cảm thật khắng khít.
Cô lại ngắm nghiêng gương mặt nghiêng của Hạ Tu Nghiêu – đẹp đến mức khiến tim người ta rung động.
Bảo sao Ôn Lam cứ quấn lấy anh trước mặt ba cô.
Không biết “nam thần” cao ngạo của đại học J có thật sự trao lòng cho Ôn Lam như vẻ ngoài không?
Cô chờ mong lễ đính hôn của họ.
Trong lòng càng thêm phấn khích.
Đến gần cửa phòng ăn, Hạ Tu Nghiêu nghiêng đầu nói nhỏ với Ôn Lam:
“Anh vào rửa tay trước, em vào giúp cô chú một tay nhé.”
Ôn Lam dịu dàng gật đầu: “Vâng, anh nhanh lên nhé.”
Hạ Tu Nghiêu quay đi.
Tống Khiên Vũ nhìn Ôn Lam vào bếp rồi lặng lẽ đi theo anh.
Sau bữa tối, Tống Bách Minh dẫn họ đến phòng làm việc để thảo luận về lễ đính hôn.
Tống Khiên Vũ muốn đi cùng, nhưng Ôn Thanh lại kéo cô ra ngoài sân.
Ôn Thanh nắm tay cô, giọng nói dịu dàng hiếm có nói: "Khiên Vũ, con còn trách mẹ sao?"