Tống Khiên Vũ vừa hoàn thành xong bài tập ở Lab thì điện thoại trong túi rung lên. Là một tin nhắn từ số lạ.
Cô liếc mắt nhìn, rồi lại nhét điện thoại trở vào túi.
Thí nghiệm hôm nay kéo dài khá trễ. Khi rời khỏi Lab, kim đồng hồ đã chỉ mười giờ đêm.
Cô là sinh viên năm cuối chuyên ngành dược, không bắt buộc ở ký túc xá.
Căn hộ cô thuê cách trường khoảng ba cây số, đi lại mất chưa tới hai mươi phút.
Căn hộ kiểu studio – một phòng ngủ, một phòng khách.
Về đến nhà, cô nhập mã mở cửa. Vừa đặt tay lên công tắc đèn ở huyền quan, bóng tối phía trước bất chợt có một bóng người mờ mờ hiện ra, sau đó hai tay cô bị giữ chặt lại.
Hơi thở quen thuộc xộc vào mũi. Tống Khiên Vũ khẽ nhíu mày, nhưng không hề đẩy người đàn ông trước mặt ra.
“Rầm.”
Cánh cửa khép lại. Cơ thể cô bị ép chặt vào mặt gỗ cứng của cánh cửa.
Anh hôn lên vành tai cô.
Hơi thở ấm nóng lan dần từ tai xuống cổ.
Cô nghe rõ nhịp tim dồn dập vang vọng từ lồng ngực rắn chắc của anh, từng nhịp như dội thẳng vào lòng mình.
Tống Khiên Vũ cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh, siết chặt vai anh.
“Bé con, hôm nay có vẻ vội nhỉ? Nhớ anh rồi à?” Giọng người đàn ông bật cười trầm khàn.
“Tư Đình Dã.” Giọng cô khàn khàn, mang theo cảnh cáo.
Anh “chậc” một tiếng, cũng không gặng hỏi thêm, bế cô lên rồi bước thẳng vào phòng ngủ.
Khi tới sát mép giường, tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tống Khiên Vũ nghe ra là điện thoại của mình.
Tư Đình Dã khựng lại: “Nghe máy không?”
Cô không trả lời, nhưng tay ôm lấy cổ anh lại siết chặt hơn.
Anh bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy eo cô.
“Sao thế?”
Anh không nói thêm gì, bế cô bước đến bên cửa sổ lớn sát đất. Ánh đèn từ ngoài hắt vào, chiếu lên chiếc cằm góc cạnh của anh, tạo nên đường nét sắc sảo.
Tấm kính lạnh buốt lùa vào da thịt nơi lưng khiến Tống Khiên Vũ rùng mình. Cô lườm anh một cái, mắng nhỏ: “Đồ điên.”
Tư Đình Dã cúi người xuống, hai tay siết lấy eo cô.
“Không được, sẽ có người nhìn thấy.”
Tống Khiên Vũ vùng vẫy đẩy anh ra.
“Sẽ không đâu, tin anh đi, bé con.”
“Không...”
Trăng sáng treo lơ lửng trên cao, tựa như cũng ngại ngùng mà trốn vào tầng mây.
Không biết bao lâu sau, căn phòng mới dần trở lại yên tĩnh.
Tống Khiên Vũ thở đều trở lại, đẩy người đàn ông phía trên ra, với tay lần mò lấy hộp thuốc lá trên táp đầu giường.
“Tách.”
Ánh lửa màu cam vàng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Tư Đình Dã ngoảnh đầu nhìn cô, tay siết nhẹ lên eo cô, giọng trầm khàn pha chút thoả mãn: “Bé con, em thật đẹp.”
Tống Khiên Vũ liếc anh một cái, chờ cho điếu thuốc bén lửa rồi hít sâu một hơi, sau đó ném chiếc bật lửa sang một bên.
Căn phòng lại trở nên lờ mờ, chỉ còn ánh đỏ leo lét nơi đầu thuốc.
Tư Đình Dã nhích lại gần, đầu tựa lên đùi cô, ngón tay chơi đùa với bàn tay cô đang để trống.
Cả hai không ai nói gì. Cô hút hết điếu thuốc, rồi vỗ nhẹ vào mặt anh.
“Muốn tắm chung không?” Tư Đình Dã nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên lòng bàn tay.
Tống Khiên Vũ trợn mắt lườm anh một cái, hất chăn bước xuống giường đi vào phòng tắm, vừa đi vừa buộc gọn mái tóc dài.
Tư Đình Dã nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, bật người ngồi dậy, giọng nói lười biếng vang lên: “Bao giờ thì em mới cho anh hôn em vậy?”
Đáp lại anh là cái bóng lạnh lùng và tiếng sập cửa dứt khoát.
“Rầm!”
Anh chép miệng.
Thiếu gia Tư khẽ nhếch môi, đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm răng trong.
Khi Tống Khiên Vũ bước ra, căn phòng đã không còn bóng dáng Tư Đình Dã.
Ga giường đã được thay mới, trên bàn đầu giường xuất hiện một xấp tiền.
Mỗi lần “xong chuyện”, Tư Đình Dã đều làm như thế.
Cô quấn lại khăn tắm, rót một ly vang đỏ ở quầy bar, đi đến tủ đầu giường, cất tiền vào ngăn kéo, rồi lấy ra một vỉ thuốc, bóc một viên, uống cùng rượu.
Làm xong tất cả, cô hít sâu một hơi rồi đóng tủ lại.
Ánh mắt quét quanh căn phòng, dừng lại trên đống quần áo để trên sofa, móc điện thoại ra từ túi.
Màn hình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ – bốn từ mẹ cô, Ôn Thanh, và một từ số lạ.
Cô trượt ngón tay, mở mục tin nhắn.
Có hai số khác nhau nhưng đều là đầu số của thành phố J.
Một tin nhắn, một cuộc gọi – đều từ người lạ.
Cô nhướng mày, cảm thấy hứng thú.
Khóe môi khẽ nhếch, cô đặt điện thoại xuống, tay cầm ly rượu bước tới bên cửa kính lớn.
Trăng đêm nay thật sáng và tròn.
Những ngón tay trắng muốt lắc nhẹ ly rượu, Tống Khiên Vũ thì thầm: “Cạn ly.”