Khi Omega Xuyên Đến Tiểu Thuyết Mạt Thế Lĩnh Gác Dẫn Đường

Chương 2

Trước Sau

break

Trong phòng, không khí giống như bị đông cứng lại.

Bất kể là lính gác hay dẫn đường, tất cả đều như bị chấn động tâm thần, thật lâu không ai động đậy.

Một lúc sau, Phương Nhiên nghe thấy quanh mình có người thấp giọng hỏi: “Chiến đấu kết thúc rồi sao?” Nhưng không ai đáp lại.

Không khí lại lần nữa căng thẳng, mãi đến khi có một nhân viên hậu cần xông vào phòng hô to: “Dẫn đường không có lính gác chờ tinh lọc, xin đi theo ta!”

Mọi người trong phòng bắt đầu nhìn nhau: “Lại là nhiệm vụ quan trọng nào sao?”

Giữa tiếng xì xầm bàn tán, mấy người dẫn đường lần lượt đứng dậy.

Phía trước Phương Nhiên cũng không có lính gác nào chờ tinh lọc, hắn đành phải đứng lên đi theo.

Hắn mơ hồ bị đưa lên xe huyền phù, tính cả hắn thì có khoảng hơn mười người bị khẩn cấp điều đi về tổng bộ.

Xe huyền phù chạy rất nhanh, khoảng hơn hai mươi phút sau, Phương Nhiên đã có thể nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng của tổng bộ ẩn hiện trong mưa bụi qua cửa sổ xe.

Những kiến trúc tràn đầy công nghệ, dưới ánh đèn đêm và màn mưa nặng hạt, lại mang theo chút khí tức thần bí khó tả.

Xe huyền phù bắt đầu từ từ hạ xuống, trong lòng Phương Nhiên đột nhiên dâng lên một cảm giác khó nói thành lời.

Kể từ khi xuyên đến thế giới này, hắn thường nghe nói rằng giữa lính gác và dẫn đường có một mối liên kết thần bí nào đó, nhưng Phương Nhiên luôn xem việc tinh lọc là công tác mà thôi.

Từ sau khi đối mặt với người lính gác kia ban sáng, trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm xúc bồn chồn không thể dứt bỏ.

Cảm giác như có gì đó đang rục rịch trỗi dậy, khiến hắn không thể bỏ qua.

Mọi người lần lượt xuống xe, một nữ dẫn đường mặc chế phục trung tâm nhanh chóng bước tới chỗ bọn họ.

Phương Nhiên nhận ra nàng, là Phương Lê Vũ, người phụ trách điều động hậu cần của khu 4.

“Các vị dẫn đường”, sắc mặt nàng rất nghiêm trọng, giọng nói cũng dồn dập hơn bình thường, “Trung tâm tạm thời điều động các ngươi tham gia vào một nhiệm vụ tinh lọc đặc biệt hạng nhất. Ta sẽ bổ sung hiệp nghị bảo mật sau.”

...

Dưới sự dẫn dắt của Phương Lê Vũ, đoàn người tiến về tầng ngầm.

Bọn họ liên tục đi qua bảy, tám cánh cửa hợp kim dày nặng, đổi thang máy hai lần, không ngừng tiến xuống sâu hơn dưới lòng đất.

Trên đường, liên tục có người gia nhập đội ngũ. Ai nấy đều có vẻ mặt căng thẳng, khí tràng nghiêm túc. Phương Nhiên nhạy bén nhận ra, tất cả đều là dẫn đường.

Rốt cuộc là ai mà lại cần lượng năng lượng tinh lọc lớn đến như vậy?

Tuy rằng khu 4 không nguy hiểm bằng những phân khu khác, nhưng lãnh đạo trung tâm vẫn có năng lực ổn định nên công tác tinh lọc xưa nay luôn có trật tự. Loại tình huống này, hắn chưa từng gặp bao giờ.

Số người trong đội ngày một tăng, Phương Lê Vũ lại tiếp tục dẫn họ đổi thang máy thêm một lần nữa.

Chiếc thang máy lần này không giống như sản phẩm của thời đại hiện tại, chỗ nào cũng loang lổ rỉ sét, trông như đã tồn tại từ rất lâu.

Trên màn hình bên trong thang máy, ngoài hiển thị độ sâu hạ xuống, còn có mấy ký tự tiếng Anh lập loè mờ mờ.

Chữ đỏ trên nền đen.

Phương Nhiên lập tức nhận ra tín hiệu này.

[DR002]

Điều này có nghĩa là ở nơi này đang có một lính gác cấp A trở lên sắp tiến vào trạng thái bạo tẩu!

Phương Nhiên đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thật sự quá xui xẻo.

Hắn đến tổng bộ vốn là để nộp đơn xin chuyển khu, vậy mà giữa đường lại bị điều đi.

Bây giờ lại bị kéo xuống tận nơi thế này... Cảm giác không ổn chút nào...

Phương Nhiên dựa lưng vào vách thang máy, đột nhiên cảm thấy có chút rung nhẹ. Trên màn hình hiển thị độ sâu dừng lại ở mốc 512 mét, xem ra bọn họ đã tới nơi.

Bên ngoài là một hành lang sâu hun hút không thấy đáy.

Phương Lê Vũ kéo một cơ quan bên tường, hai bên hành lang lần lượt sáng đèn, ánh sáng chạy dài như chuỗi hạt dọc theo vách tưởng.

Ánh sáng không chói, nhưng tim Phương Nhiên lại theo từng điểm sáng mà đập rộn, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi sợ mơ hồ không rõ nguyên nhân.

Mọi người bước nhanh dọc hành lang, đến cuối cùng hợp sức đẩy cánh cửa kim loại nặng nề.

“Ầm ~”

Cánh cửa máy móc dày nặng mở ra, một căn phòng tinh lọc đặc biệt hiện ra trước mắt.

Khác với những phòng tinh lọc thông thường, nơi này hoàn toàn kín không kẽ hở, tường trắng nhợt như muốn đè ép lên tinh thần người khác. Một tấm chắn nửa trong suốt chia đôi căn phòng, bên trong bày đủ loại thiết bị không rõ tên cùng một màn hình điều khiển khổng lồ.

Mọi ánh mắt đều dồn vào thân ảnh phía sau tấm chắn kia.

Người lính gác toàn thân bị trói bằng vật liệu đặc biệt, ngay cả mắt cũng bị dây đai che phủ, ngồi bất động tại chỗ.

Cho dù bị hạn chế như vậy, hắn vẫn phát ra khí thế áp bách mạnh mẽ, khiến người ta không thể không chú ý.

Phương Nhiên cảm thấy dáng người kia có chút quen mắt, nhưng lại tưởng là mình ảo giác.

Tấm chắn phát ra ánh sáng lam nhạt mê hoặc, kỳ quái khiến đôi mắt Phương Nhiên hơi nhói đau, lòng cũng càng thêm nôn nóng.

Hắn vội vã dời mắt đi.

Trong góc phòng còn có mười mấy lính gác đứng chờ, vài người trong đó là những gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trong các bản tin.

Nỗi bất an trong lòng hắn càng dâng cao, rốt cuộc là ai mà khiến nhiều lính gác cao cấp phải cảnh giác thế này?

Lúc này, Phương Lê Vũ bắt đầu phân công công việc, yêu cầu các dẫn đường kết nối thiết bị để truyền năng lượng.

“Do lính gác không chịu phối hợp, cần dùng thiết bị đặc biệt cưỡng chế tinh lọc.”

Nàng nhanh chóng giảng giải vài điều cần chú ý, lại nhấn mạnh rằng thiết bị tuyệt đối an toàn.

Hơn hai mươi dẫn đường trong phòng nhìn nhau, có người do dự hỏi:

“Chuyện... chuyện ngược hướng tinh lọc sẽ không xảy ra chứ?”

Ngược hướng tinh lọc?

Lông mày Phương Nhiên giật mạnh.

Đối với hắn, đây là một từ ngữ chỉ tồn tại trong sổ tay dẫn đường, rất xa lạ.

Bình thường, tinh lọc là quá trình trị liệu do dẫn đường chủ đạo. Thời gian và độ sâu trị liệu do dẫn đường quyết định.

Nhưng nghe nói một số lính gác cấp S trở lên, trong quá trình tinh lọc có thể cưỡng ép cướp lấy năng lượng của dẫn đường, thậm chí gây tổn thương đến tinh thần hải.

“Nếu thật sự có tình huống đặc biệt xảy ra, chúng ta sẽ lập tức ngắt kết nối thiết bị. Các ngươi cứ yên tâm!”

Phương Lê Vũ trấn an. Cuối cùng mọi người cũng đành gạt bỏ hoài nghi.

Sau khi mọi thứ sẵn sàng, thiết bị tinh lọc được khởi động, phát ra âm thanh trầm trầm với tần suất thấp.

Các con số trên màn hình bắt đầu dao động nhảy múa, tim Phương Nhiên cũng đập nhanh theo.

Hắn có một bí mật.

Ba tháng sau khi xuyên qua, không biết do ảnh hưởng gì, thân thể này bắt đầu tiết ra tin tức tố.

Vẫn giống trước kia, hương vị ngọt ngào, thanh mát của quả cam.

Ban đầu hắn rất hoang mang, sau mới dần làm chủ được việc phát tán tin tức tố. Hơn nữa, hắn còn phát hiện, khi tin tức tố đậm đặc hơn, năng lực tinh lọc của hắn cũng mạnh lên.

Hương vị quả cam đó giống như gian lận, giúp hắn tinh lọc cả lính gác cao cấp mà không tốn chút sức lực nào.

Đương nhiên, hắn cũng không có ý định để lộ bí mật này.

Chỉ cần phối hợp qua loa là được.

Hắn ổn định lại tâm thần, nhẹ nhàng đặt tay lên thiết bị.

Ngay khoảnh khắc năng lượng bị hút đi, trong tinh thần hải của hắn xuất hiện một gợn sóng rất nhỏ, rồi biến mất nhanh chóng, đến mức khiến hắn nghi ngờ bản thân có phải ảo giác hay không.

Nhưng đúng lúc đó, người lính gác phía sau tấm chắn hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, như thể vừa phát hiện điều gì thú vị.

Tất cả sự chú ý đều bị số liệu trên màn hình hút lấy, chẳng ai để ý đến hành động khác thường của hắn.

Phương Nhiên cúi đầu, chậm rãi truyền năng lượng.

Hắn giờ đã có thể hoàn toàn khống chế tin tức tố, trên người chỉ phát ra một mùi hương rất mờ nhạt.

Thiết bị này cũng khá tốt.

Tuy tốc độ hút năng lượng hơi chậm, nhưng ít ra không cần trực tiếp tiếp xúc với lính gác.

Vì tinh lọc sẽ khiến hai bên sinh ra cảm giác khoái cảm đặc biệt, rất dễ khiến mấy tên lính gác tự cho là đúng nghĩ rằng hắn cố ý tiếp cận, sau đó lại mặt dày dây dưa không dứt.

Đám chó hoang mặc đồng phục kia...

Như thể bị trừng phạt vì không tập trung, tay phải của Phương Nhiên đột nhiên bị một dòng lạnh như kim loại siết mạnh lấy.

Hắn giật mình, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại phát hiện tay mình như bị ai đó giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Không ổn!

Hắn ngẩng đầu định báo cáo với Phương Lê Vũ, nhưng từ trong tinh thần hải truyền đến một cơn choáng khiến hắn không thể mở miệng.

Năng lượng trong cơ thể hắn bắt đầu bị rút ra điên cuồng, tin tức tố cũng mất khống chế, mùi hương quả cam đậm đặc đến mức như muốn xé rách thân thể hắn mà tràn ra ngoài.

Chẳng lẽ... là ngược hướng tinh lọc!?

Trong lòng Phương Nhiên kêu khổ, không xong rồi!

Ánh mắt liếc sang dẫn đường bên cạnh, thấy mặt người kia chỉ hơi tái xanh, hoàn toàn không giống hắn đang hốt hoảng đến mức sắp mất kiểm soát.

Chỉ có mỗi mình hắn bị thế này sao?

Chẳng phải nói nếu xảy ra tình huống đặc biệt sẽ lập tức ngắt thiết bị sao?

Người với người, còn có chút tín nhiệm nào không!?

Năng lượng trong cơ thể bị rút cạn quá nhanh, Phương Nhiên không chống nổi nữa, cả người đổ sấp lên thiết bị, khiến người bên cạnh sợ hãi kêu lên.

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, hắn còn nghe thấy ai đó kinh hoàng hô lên:

“Giá trị hắc hóa của lính gác bắt đầu giảm xuống!”

...

Phương Lê Vũ thấy có người ngã xuống, vội vã gọi tổ trị liệu lên hỗ trợ.

Phương Nhiên đã hôn mê, nhân viên y tế lập tức tiêm thuốc ổn định, rồi nhanh chóng đưa hắn lên cáng.

Ngay trong lúc cả phòng còn đang rối loạn, người theo dõi số liệu chợt trợn to mắt, không dám tin vào điều mình vừa thấy:

“Giá trị hắc hóa đã giảm xuống, nằm trong ngưỡng an toàn rồi!”

“Cái gì?!”

Mọi người trong phòng đều tưởng mình nghe lầm.

Người nọ run run nói: “Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, giá trị hắc hóa đã giảm 10%.”

Điều này đồng nghĩa với việc nguy cơ bạo tẩu đã được xóa bỏ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Phương Lê Vũ vội vã ra lệnh cho các dẫn đường dừng công việc, rồi nói với người nam đứng trước bảng điều khiển:

“Thủ trưởng, để đảm bảo an toàn, xin xác nhận xem lính gác đã tỉnh lại chưa.”

Dù sao thì hắn cũng vừa suýt bạo tẩu, dù giá trị hắc hóa có hạ xuống, nhưng ý thức có thể vẫn trong trạng thái cuồng bạo, hoàn toàn có thể gây thương vong.

Kim Minh cũng ý thức được điều này, hắn đeo tai nghe, nhấn vào thiết bị liên lạc.

“Lính gác số 97, ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không?”

Người lính gác trẻ phía sau tấm chắn khẽ ngẩng đầu, không biết đang nói gì đó.

“Thủ trưởng, hắn nói gì?”

“Hắn nói... thích nhất là nước có ga vị cam?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc