Khi Omega Xuyên Đến Tiểu Thuyết Mạt Thế Lĩnh Gác Dẫn Đường

Chương 1

Trước Sau

break

Liên minh quốc, tháng 3 năm 152 lịch mới.

Khu an toàn số 4 sắp đón cơn mưa xuân đầu tiên.

Trong mạt thế, thời tiết cực đoan là chuyện thường tình, mọi người dường như cũng không mấy bận tâm.

“Phương Nhiên dẫn đường, tan ca rồi sao?”

“Ừ, hôm nay hoàn thành chỉ tiêu tinh lọc, giờ đến tổng bộ xử lý chút việc.”

Phương Nhiên mặc chế phục xanh lam của trung tâm dẫn đường, vừa nói chuyện phiếm vài câu với nhân viên trực ban đại sảnh, vừa đi về phía cổng chính của Phân trung tâm.

Cửa tự động vừa mở ra, hơi nước lạnh buốt đầu xuân lập tức ập thẳng vào mặt.

Phương Nhiên khẽ rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u đến mức nặng nề.

Mưa bão sắp đến.

Luôn có cảm giác hôm nay ra ngoài không phải là một ý tưởng hay.

Do dự một lúc, hắn vẫn quyết định lên một chiếc xe huyền phù, đây là phương tiện giao thông chính trong khu an toàn.

Bên trong xe không có khoang điều khiển, chỉ có màn hình thông tin phía trước và các hàng ghế ngồi.

Số hành khách trên xe cũng không nhiều.

Phương Nhiên theo thói quen chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.

[Phương Nhiên dẫn đường.]

Vừa ngồi xuống, tai nghe vang lên giọng nói của trợ lý AI.

[Lịch tinh lọc ngày mai đã vượt quá số lượng hẹn trước, xin hãy nhanh chóng chọn lọc.]

“Đã biết.”

Phương Nhiên tắt thiết bị đầu cuối cá nhân, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây đen lẫn tia chớp cuộn trào không dứt, tầng tầng lớp lớp áp xuống, như sắp đè sụp cả bầu trời.

Thời tiết này, thật giống hệt cái ngày đầu tiên hắn xuyên vào thế giới này.

Phương Nhiên đã sống ở thế giới này hơn một năm.

Nguyên chủ cũng tên là “Phương Nhiên”, là một dẫn đường cấp C.

Phương Nhiên vốn là một Omega. Hôm đó tâm trạng không tốt, hắn đến bờ biển giải sầu.

Nào ngờ mặt biển đang yên lặng lại đột ngột nổi sóng lớn. Trong tiếng sóng dữ và tiếng người la hét, hắn uống mấy ngụm nước biển rồi mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, hắn đã trở thành “Phương Nhiên” trong thế giới này, bắt đầu cuộc sống mỗi ngày tinh lọc tinh thần cho lính gác.

Đây là thời đại nửa mạt thế.

Một trận tai nạn đem thế giới chia làm hai.

Quái vật không rõ nguồn gốc tràn ra khắp nơi, chiếm lĩnh mặt đất. Nhưng nhân loại dựa vào khoa học kỹ thuật đã dựng nên phòng tuyến kiên cố.

Cũng trong thời điểm đó, lính gác và dẫn đường lần lượt xuất hiện.

Họ bị ràng buộc sâu sắc với nhau, đồng thời cũng kiềm chế lẫn nhau.

Tưởng chừng như là những cặp đôi trời định, mang theo vài phần khí chất định mệnh, nhưng sự thật lại không hề đơn giản như vậy.

Nguyên chủ “Phương Nhiên” chính là một nạn nhân.

Lính gác được ghép đôi với hắn vì một dẫn đường cấp B mà từ bỏ hắn.

“Xin lỗi, độ phù hợp giữa ta với hắn cao hơn 3%”, lính gác ấy đầy áy náy nói, “Ngươi sẽ hiểu cho ta... đúng không?”

Đó là đoạn ký ức cuối cùng còn sót lại trong thân thể này, khiến Phương Nhiên ấn tượng khắc sâu và cũng có chút đồng cảm như chính bản thân hắn cũng bị.

Việc tinh lọc giữa lính gác và dẫn đường luôn khiến cả hai bên sinh ra khoái cảm khó quên, một loại cảm giác dễ khiến người ta trầm mê, giống hệt như phản ứng tin tức tố giữa Alpha và Omega, khó kháng cự, dễ dàng quy phục.

Nguyên chủ rõ ràng là đã bị sốc quá nặng, cuối cùng suy sụp tinh thần mà nhảy xuống biển tự sát, đổi lấy cơ hội cho Phương Nhiên xuyên qua.

Cho nên từ đầu Phương Nhiên đã rất rõ ràng, mấy tên lính gác này, cũng chẳng khác Alpha là mấy.

Không có ai là thứ tốt cả.

Khi đang mải nhìn mưa ngoài cửa sổ, một bóng người bất chợt lọt vào tầm mắt hắn.

Chiếc xe huyền phù đang chạy với tốc độ rất cao trong không trung, vậy mà người đó vẫn len lỏi xuyên qua các công trình, trước sau dừng lại ở tầm mắt hăn.

Trong thời tiết tối đen như mực, thân ảnh kia được một tầng năng lượng bao phủ, xuyên qua màn mưa, bay trên không trung, đập thẳng vào ánh mắt hắn.

Phương Nhiên lập tức cảm thấy người này không đơn giản.

Chắc là một lính gác cấp cao? Đang thi hành nhiệm vụ?

Phương Nhiên vốn không phải kiểu dẫn đường hay lo chuyện bao đồng. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện những hành khách khác dường như chẳng ai chú ý đến người kia.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Hắn duỗi tay định kéo tấm chắn cửa sổ xuống, thì đúng lúc đó người kia bỗng quay đầu nhìn thẳng về phía hắn.

“Ầm ầm ầm!”

Mưa như trút nước giáng xuống.

Tia chớp bạc xé toạc trời mưa như mạng nhện, kèm theo tiếng sấm chấn động màng nhĩ.

Phương Nhiên và lính gác cách một màn mưa mà nhìn nhau.

Trong cơn mưa lớn, hắn không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng ngay khoảnh khắc tia chớp lóe lên, hắn lại thấy được rõ ràng đôi mắt đỏ rực của người kia.

Một cảm giác khó hiểu trỗi dậy trong lòng.

Giống như thời gian ngưng lại.

Tầm mắt của hắn như bị giam cầm, nhất thời không thể dời đi.

Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, đập loạn theo từng giọt mưa gõ loạn vào kính cửa sổ, bạch bạch bạch...

Ngột ngạt, bất an.

“Ầm ầm!” Một tiếng sấm nữa vang lên.

Phương Nhiên lập tức nhận ra mình có điểm không ổn.

“Bang!”

Hắn kéo mạnh tấm chắn cửa sổ xuống.

Đôi mắt đỏ... Chẳng lẽ là lính gác sắp bạo tẩu?!

Tuy không biết cấp bậc của đối phương, nhưng hậu quả khi lính gác bạo tẩu thì hắn biết rất rõ, sức phá hoại cực lớn, cực nguy hiểm.

Có nên báo cáo với trung tâm?

...Nhưng có khi là do trời mưa lớn quá, hắn nhìn nhầm?

Hắn hơi lưỡng lự, tay lại đặt lên cửa kính.

Có nên xác nhận lại lần nữa?

[Phương Nhiên dẫn đường.]

Giọng nói từ trợ lý AI bất ngờ vang lên khiến hắn giật mình.

[Phát hiện tin khẩn từ tổng bộ trung tâm. Có đọc không?]

Phương Nhiên lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng ra lệnh:

“Hiển thị nội dung.”

[Phát hiện tình huống khẩn cấp tại khu SX-45W của khu 4, xin các lính gác, dẫn đường và nhân viên liên quan gần khu vực lập tức đến hỗ trợ. Cảm ơn vì đã phối hợp!]

Nhiệm vụ khẩn cấp!?

Hắn mở bảng tin trên thiết bị cá nhân, bên trong còn kèm theo tọa độ nhiệm vụ cụ thể.

Đó là một vùng vịnh nằm sát biên giới khu 4, khoảng cách cũng không gần trung tâm cho lắm.

Phương Nhiên nhìn chăm chú vào màn hình, trong lòng âm thầm tính toán khoảng cách.

Theo quy định của trung tâm, nếu vượt quá phạm vi phụ trách thì dẫn đường không cần ứng nhiệm, trừ phi có lính gác mang theo tới hiện trường.

Nhiệm vụ này chắc cũng không liên quan đến hắn đi?

Phương Nhiên tắt thiết bị, dự định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Nhưng ngay lúc đó, xa huyền phù đột nhiên bắt đầu giảm tốc, hệ thống đồng thời phát ra cảnh báo:

[Phía trước có kiểm soát giao thông, xin chú ý.]

Khi xe dừng lại ổn định, cửa đã nhanh chóng mở ra.

Có người lao lên hỏi: “Trên xe có dẫn đường thuộc trung tâm không?” Ánh mắt người đó ngay sau đó liền dừng lại trên chế phục của Phương Nhiên.

...

Mưa càng lúc càng lớn, ngày tối như đêm.

Phương Nhiên bị đưa tới một căn biệt thự nằm sát vùng vịnh.

Căn biệt thự này xây trên vách đá sát bìa rừng ven biển, hiện đang được tạm thời trưng dụng làm trung tâm hậu cần và điểm chờ cho dẫn đường.

Các chiến sĩ bị thương nhẹ không phải khẩn cấp, nhưng lính gác thì cần phải được tinh lọc kịp thời.

Một khi bạo tẩu, có là chúa cứu thế thì cũng có thể biến thành mối đe dọa tận thế. Vì vậy, trong mỗi nhiệm vụ khẩn cấp đều phải bố trí một điểm tinh lọc lâm thời gần hiện trường.

Phương Nhiên theo nhân viên hậu cần đi vào một căn phòng. Trong đó hắn không quen ai, nên hắn tùy tiện chọn một góc ngồi xuống.

Lúc này, bên ngoài căn biệt thự cũng không yên ổn.

Mưa lớn trút xuống như trút nước, từng đợt sóng biển gào thét đập vào vách đá, nơi xa còn không ngừng vang lên tiếng gầm rú của năng lượng bùng phát cùng âm thanh kỳ dị của quái vật.

Không khí bất an dần dần lan tỏa khắp phòng, nhưng không ai tỏ ra hoảng loạn. Có vẻ như, tất cả đã quen với việc này.

Một lúc sau, bắt đầu có các lính gác lần lượt bước vào.

Trên người bọn họ ít nhiều đều mang thương tích. Những người bị thương nhẹ sẽ được tinh lọc khẩn cấp rồi lập tức quay lại chiến trường, còn kẻ bị thương nặng thì sẽ được trung tâm phái người đến tiếp nhận.

Vì tinh lọc yêu cầu độ tương thích nhất định, nên sau khi vào phòng, các lính gác sẽ tìm dẫn đường quen thuộc đã từng tinh lọc cho mình. Nếu không có, thì phải chờ đến lượt.

Có thể là vì hắn ngồi ở góc và cũng không quá nổi bật, nên gần như không ai chú ý đến Phương Nhiên.

Hắn cũng mới làm qua hai lần tinh lọc khẩn cấp, xem như vẫn còn “nhẹ nhàng”.

Căn phòng có cửa sổ sát đất rất lớn. Ánh đèn ấm áp bên trong phản chiếu trên mặt kính, còn bên ngoài thì mưa gió ngày càng dữ dội.

Phương Nhiên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lờ mờ nghe thấy một vài dẫn đường đang thì thầm trò chuyện:

“Lần này quái vật bùng nổ lớn thật đấy!”

“Nghe nói số lượng quái vật cấp B và cấp C rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện cả quái vật siêu cấp A+.”

“Siêu cấp A+? Chẳng phải tương đương với lính gác cấp S sao?”

“Nhưng khu 4 của chúng ta không phải có Phó Trường Châu sao?”

Phương Nhiên vẫn yên lặng ngồi, không tham gia trò chuyện, nhưng hắn lại ghi nhớ một cái tên.

Phó Trường Châu.

Cái tên đó, hắn nghe như sấm bên tai. Người lính gác cấp 3S duy nhất hiện tại.

Trong thời đại mạt thế quái vật hoành hành, người này đã nhiều lần lập công lớn trong các chiến dịch và nhiệm vụ khẩn cấp. Làm sao Phương Nhiên có thể không biết?

Hắn biết mình xuyên vào tiểu thuyết mạt, cũng chính là nhờ cái tên đó.

“Nghe nói mấy năm nay Phó Trường Châu vẫn luôn từ chối tinh lọc,” một người dẫn đường khác nói tiếp, “Trung tâm thật sự không còn cách nào, nên đã phải dùng thiết bị ép buộc tinh lọc.”

Người đó hạ giọng thì thầm: “Không tiếp nhận tinh lọc lâu như vậy, cho dù không chết thì năng lực cũng phải thoái hóa rồi.”

“Ai mà biết được...”

Phương Nhiên nghe những lời ấy, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Phó Trường Châu là nhân vật quan trọng trong sách mà, sao có thể nói không là không được?

Không biết bao lâu sau, một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, còn kèm theo cả tiếng quái vật gào thét.

Vụ nổ không dứt, từng đợt sóng chấn động còn lan tới cả biệt thự này. Phương Nhiên cảm thấy cả tòa nhà đang rung bần bật.

So với những động tĩnh trước đó thì cái này... giống như tận thế thật sự giáng xuống.

Sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi.

Âm thanh ong ong vang vọng trong đầu, Phương Nhiên cảm giác như đầu mình sắp nổ tung, không khỏi đưa tay ôm lấy trán.

“Mau nhìn kìa!”

Không biết ai hô lên một câu, kéo theo ánh mắt của tất cả đổ dồn về phía cửa sổ.

Phía xa, một cột lửa chói mắt bùng phát, tựa như muốn phá hủy cả trời đất, nhuộm đỏ nửa vùng biển.

Giữa hai hàng lông mày của Phương Nhiên bất giác giật mạnh.

Ai... lại có thể bộc phát năng lượng kinh khủng như vậy?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc