Tôi lao về phía cửa trước, nhưng ngay khi chân tôi chạm vào lối vào, một người đàn ông to lớn đã chặn đường tôi. Anh ta hỏi:
"Cô gái, cô đi lạc à?"
Tôi ngửa đầu ra sau nhìn anh ta, nói một cách nhẹ nhàng: "Tôi không phải là sinh viên. Tôi là giáo sư."
"Làm ơn tránh ra."
"Một giáo sư? Không có khả năng..."
“Này Bill, cho cô ấy qua đi."
Một giáo sư mà tôi nhận ra từ bữa tối hôm trước đã ngắt lời, đẩy nhẹ Bill sang một bên. Anh ấy cao hơn tôi, gầy gò, có làn da trắng và đôi má hồng hào, anh ấy nở một nụ cười xin lỗi với lúm đồng tiền mặc dù có vết xước trên cổ, mái tóc nâu xù của anh ấy được nhuộm màu đồng từ ánh sáng vàng bên trong. Anh ấy có vẻ đang trong tâm trạng tốt mặc dù hiện tại trường đang hỗn loạn về vụ giết người của đồng nghiệp chúng tôi.
Bill cau mày nhìn tôi khi tôi cầm lấy chiếc mũ và kéo nó ra, thả tóc xõa, tôi nhét chiếc mũ vào túi khi nói chuyện với anh ấy. Tôi nói nhưng vẫn giữ giọng điệu dễ chịu: "Tôi tên là Nora Woulfe, Tôi là giáo sư tâm lý học và tôi có mọi quyền đến quán rượu này."
Người đàn ông từ bữa tối cười toe toét, đưa ngón tay vẫy Bill.
"Cho cô ấy vào đi, tôi là Giáo sư Harold Neumann, tôi dạy khoa học hơi nước, khoa học của tương lai."
Giọng nói vang dội của anh ta có chút âm điệu Đức, má anh ta ửng hồng khi anh ta mỉm cười. Lời cảm thán của anh ta nhận được một vài cái nhìn trừng trừng từ những người khác bên trong, nhưng anh ta có vẻ không bận tâm. Trên thực tế, tôi đánh giá cao năng lượng dường như tuôn ra từ anh ta theo từng đợt.
"Vào trong đi, Giáo sư Woulfe."
Bill và tôi nhìn nhau thêm một lúc nữa cho đến khi anh ấy lẩm bẩm và bước sang một bên.
"Xin lỗi về chuyện đó. Tôi sẽ không quên em đâu."
“Cảm ơn.”
Bấy giờ anh ấy nở một nụ cười và ôi chúa ơi khi anh ta cười anh ta trông đẹp hơn nhiều.
Harold đưa tay ra bắt tay tôi nhưng tôi không muốn chạm vào anh ta, vì thấy anh ta khá là nhiệt tình nên tôi vẫn miễn cưỡng chấp nhận, để anh ta dẫn tôi vào sâu trong quán rượu ấm áp.
Không khí bên trong này khá là nặng nề, khói mù mịt trong không khí khi những người đàn ông phì phèo xì gà, một số người nhấp môi rượu whisky khi họ nói chuyện thì thầm, đôi khi là giọng điệu nóng nảy. Tôi có thể nghe ra một số ngôn ngữ khác nhau được nói xung quanh chúng tôi. Tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Bồ Đào Nha, tôi không thông thạo hầu hết các ngôn ngữ đó nhưng tôi vẫn biết đủ ở đây và ở đó để nghe được những đoạn hội thoại đặc biệt là từ các ngôn ngữ lãng mạn.
Cô Margaret là một người cuồng ngôn ngữ, mặc dù ông tôi không đồng tình. Tuy nhiên, khi còn sống, cô đã khiến thế giới phải chạy theo tiền bạc, học thành thạo bảy ngôn ngữ khác nhau, đi du lịch và thậm chí làm việc trong ngành biên dịch. Cô chưa bao giờ kết hôn, chưa bao giờ có con và sống trọn vẹn cuộc đời ngắn ngủi của mình. Tôi thích nghĩ rằng mình giống cô ấy hơn là mẹ tôi, người đã từ chối học đọc vượt quá những điều cơ bản vì bà ấy hoàn toàn tin tưởng cha tôi.
Cảm ơn bạn đã ủng hộ nhóm dịch. Có những bộ truyện hay khác mong bạn cũng ủng hộ nhiều cho chúng mình nhé
1. Yêu Kẻ Bắt Cóc
✨️Cuộc sống của Eve có thể không hoàn hảo, nhưng đó là cuộc sống của cô. Cô có tiền, tự do và danh sách khách hàng mà cô đã đích thân lựa chọn trong nhiều năm. Nên đôi khi cô đã hơi vượt quá giới hạn với những khách hàng đó?
✨️Vâng, đó là vấn đề của cô.
✨️Sau một ngày căng thẳng, cô mong chờ bữa tối và một đêm dài với Azazel… cho đến khi anh ta yêu cầu cô ký hợp đồng dưới vỏ bọc hợp đồng hôn nhân và sau đó bắt cóc cô đến một thế giới khác.
✨️Azazel đã yêu Eve trong nhiều năm, nhưng anh biết vị trí của mình. Để cho mình có một cơ hội trở thành bạn trai của cô. Vì vậy anh đưa cô đi theo cách duy nhất anh có thể. Đó chính là làm khách hàng của cô.
✨️Thời gian cứ trôi qua cho đến khi một trong những kẻ thù của anh nhận ra chính xác Eve có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với anh… buộc anh phải nói dối cô để bảo vệ cô.
✨️Thật không may cho Azazel, Eve không biết ơn vì sự bảo vệ đó. Cô có thể bị mắc kẹt trong thế giới quỷ dữ với kẻ bắt cóc mới của mình, nhưng cô sẽ khiến anh nghẹn ngào trong từng khoảnh khắc họ dành cho nhau.
✨️Thật tệ là khi trái tim cô lại đập loạn nhịp hơn những gì cô từng thừa nhận…
2. Truyền Thuyết Rồng Thiêng.
✨️Trong nhiều thế kỷ, mọi phụ nữ trong gia đình tôi đều biến mất vào đêm sinh nhật thứ 21 của họ. Khi những người phụ nữ ấy không thể tránh khỏi việc đó thì họ đã để bị bắt đi và khi họ quay trở lại, họ thêu dệt nên những câu chuyện khó tin về rồng, quái vật và những sinh vật đáng sợ, nhưng có một điều vẫn không thay đổi với tất cả bọn họ. Họ luôn trở về như một cái xác, họ không còn là chính họ trước đây.
✨️Trong nỗi sợ hãi, tôi đã chạy trốn. Tôi đã đặt một vé tàu đi xa nhà, khóa chặt mọi cửa ra vào và trốn khỏi số phận, nhưng tất cả đều vô vọng. Không có cách nào thoát khỏi số phận của tôi.
✨️Dù sao thì anh ấy cũng đã đến tìm tôi và lần này sẽ khác. Vua rồng sẽ không bao giờ để tôi đi. Bởi vì cuối cùng anh ấy cũng đã tìm thấy bạn đời của mình.
✨️Đây là một ŧıểυ thuyết lãng mạn pha chút kỳ ảo. Tin tôi đi bạn sẽ không thất vọng khi đọc nó đâu.
3. Người Đẹp Và Quái Vật
✨️Cô ấy sẽ trả món nợ của gia đình mình bằng cách này hay cách khác…
✨️Nhiều năm trước, cha của cô ấy đã đánh cắp mọi thứ của tôi và đã đến lúc tôi trả thù.
✨️Tôi sẽ đưa cô ấy đi đến lâu đài hiện đại của tôi. Nhốt cô ấy trong tòa tháp của tôi.
✨️Biến cô ấy thành của tôi theo mọi cách.
✨️Cô ấy là Người đẹp, và tôi là Quái thú.
✨️Một câu chuyện tình lãng mạn thời hiện đại. Hãy cùng nhà Mây Xanh đọc nhé. Mong rằng các bạn sẽ ủng hộ mình.
4. Khiêu Vũ Cùng Kỵ Sĩ Bóng Đêm
✨️Eleanor Carver biết những rủi ro khi rời khỏi nhà vào đêm Hallows Eve. Tất cả phụ nữ ở Autumntun đều biết. Tuy nhiên, để thoát khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn vào đêm Hallows Eve.
✨️Osiris không tin tưởng con người. Cụ thể hơn, anh sợ họ. Vì vậy, khi một tai nạn khiến anh phải đối mặt với một người phụ nữ loài người, anh phải đối mặt trực diện với nỗi sợ hãi của mình. Nhưng anh có thể phớt lờ những cảm xúc bắt đầu nảy nở trong lồng ngực mình không?
✨️Khiêu vũ cùng kỵ sĩ bóng đêm là một ŧıểυ thuyết lãng mạn về quái vật trong lễ Halloween, vừa ngọt ngào vừa rùng rợn. Đừng quên nhấn chuông theo dõi để ủng hộ chúng mình nha
5. Vật Hiến Tế
✨️Một bộ truyện mang hơi thở của sự hắc ám nhưng không kém phần lãng mạn đâu nhé.
✨️Với những ai đam mê truyện trinh thám xen lẫn vào trong đó là khía cạnh tâm linh thì không nên bỏ qua "Vật Hiến Tế" đâu nha.
✨️Nhưng fan của team lãng mạn đừng nản lòng vì đây là một bộ khá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy nhé. Nói trước là mang phong cách phương tây nên sự lãng mạn nó cũng tương đối là cháy bỏng lắm nhé.
✨️Với các bạn yếu tym thì mình khuyên đừng nhào vô. Nhưng nếu các bạn muốn thử cảm giác mạnh thì mình khuyên nên đọc thử một lần.
✨️Câu cửa miệng của nhà Mây Xanh là "Đừng quên nhấn chuông theo dõi tụi mình để cập nhập những bộ truyện mới nhất nhé".
6. Kẻ Săn Và Con Mồi
✨️Kẻ săn không yêu con mồi của mình. Hắn chỉ muốn chiếm hữu.
✨️Khi bạn mất hứng thú với một vật sở hữu, bạn sẽ muốn vứt bỏ nó.
✨️Khi tôi chán việc theo dõi con mồi ngây thơ của mình, tôi quyết định kết liễu cuộc đời cô ấy.
✨️Nhưng rồi cô ấy cho tôi thấy sự thật bên dưới lớp vỏ bọc của một cô gái ngoan ngoãn là một con quái vật nhỏ bé lập dị.
✨️Cô ấy nhắc tôi nhớ đến chính mình.
✨️Tôi đeo mặt nạ để che giấu con người thật của mình; con mồi của tôi ẩn sau một lớp vỏ bọc bình thường mỗi ngày. Cô ấy có khả năng làm được nhiều hơn những gì cô ấy nhận ra, và tiềm năng đó khiến tôi tò mò.
✨️Một thử thách mới xuất hiện.
✨️Tôi có thể khiến cô gái này làm tổn thương những người khác giống tôi không? Khao khát máu như tôi? Giết chóc như tôi?
Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra. Miễn là cô gái của tôi làm tôi thích thú, tôi sẽ để cô ấy sống.
✨️Và khi cô ấy không còn hấp dẫn tôi nữa, tôi sẽ vứt bỏ cô ấy.
7. Đóa Hoa Của Quỷ
✨️Anh phiền não: "Tôi đã yêu một người, nhưng mà không biết nói thế nào với cô ấy."
✨️Tôi đề nghị: "Đơn giản thôi mà! Không phải cứ nói thẳng với cô ấy anh yêu em là được sao?"
✨️Anh rầu rĩ: "Thế nhưng mà...tôi sợ cô ấy sẽ từ chối."
✨️Tôi an ủi: "Làm gì có chuyện đó, anh là người đàn ông ưu tú, tài giỏi như vậy, ai bị cửa kẹp đầu mới không đồng ý thôi!"
✨️Anh gật đầu: "Vậy được, anh yêu em!"
✨️Tôi: "... À, đầu của tôi đúng lúc bị cửa kẹp..."
✨️Anh: "..."
Chuông điện thoại di động vang lên...
✨️Tôi: "Alo, ai thế?"
✨️Anh: "Lee-yeon, chúng ta kết hôn đi."
✨️Tôi: "Alo alo, ai đầu dây thế?"
✨️Anh: "Là anh."
✨️Tôi: "Alo? Nói chuyện đi chứ, sao im lặng vậy?"
✨️Anh: "Sao? Em không nghe được à?"
✨️Tôi: "Đúng đúng! Tôi cái gì cũng không nghe được."
✨️Anh: "... Lee-yeon, em giỏi lắm."
✨️Tôi: "... = = "
***********
Tôi trả tiền cho anh ta rồi lấy hành lý của mình, tôi đã mang đủ quần áo để mặc trong tuần định hướng. Đến thứ Hai tuần tới, tất cả đồ đạc của tôi sẽ bắt đầu đến, những hộp sách, quần áo và tạp chí giúp ích cho việc dạy của tôi.
Tôi dùng mũi giày đẩy cánh cổng nằm giữa hai hàng rào lớn ở đầu vỉa hè. Tiếng kẽo kẹt phá vỡ buổi sáng yên tĩnh, làm chim bay tán loạn thành những vệt đỏ thẫm.
Tôi mở cửa tháp và đặt túi xuống ngay bên trong ngưỡng cửa, không khí cũ kỹ vì nhiều năm không sử dụng giống như chúng bị bỏ bê suốt ngần ấy thời gian vậy. Một lớp bụi mỏng phủ lên mọi đồ nội thất và sàn nhà, tôi nhận thấy có người đã tử tế để lại một đống củi bên cạnh lò sưởi.
Mẹ tôi đã mất được mười lăm năm rồi, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển khó chịu của bà khi tôi nhóm lửa trong lò sưởi và đổ đầy ấm nước đang sôi sùng sục trên bếp lửa. Người phụ nữ đó chưa bao giờ nhấc ngón tay lên trong đời, thậm chí là vì đứa con của bà, làm thế nào mà bà và cha tôi lại kết hôn có lẽ là điều bí ẩn lớn nhất.
Mọi thứ đều cần được vệ sinh sạch sẽ, nhưng việc đó sẽ đợi cho đến khi tôi uống một tách trà đen. Tôi đặt một chiếc vỉ nướng lên ngọn lửa đang cháy và đặt ấm nước lên đó trước khi cuối cùng nhìn xung quanh, ngắm ngôi nhà mới của mình.
Tầng một gồm một phòng làm việc và bếp, có một luồng gió lạnh thổi qua các bức tường, tiếng bước chân của tôi vang vọng trong sự tĩnh lặng khi tôi đi theo một cầu thang xoắn ốc lên tầng hai. Đó là một căn phòng trống với những chiếc kệ cong vênh và một chiếc bàn viết áp vào cửa sổ nhìn ra bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận hướng ra phần còn lại của St.Thorn. Tôi đẩy cửa mở và nhoài người ra, ngắm nhìn những ngọn tháp nhô lên bầu trời rực rỡ. Hài lòng, tôi liếc nhìn xung quanh và mỉm cười với chính mình.
Đó là một mớ hỗn độn cũ kỹ, đổ nát nhưng nó là của tôi. Tôi tiếp tục lên cầu thang đến tầng ba, nơi có một bồn rửa mặt nhỏ, bồn cầu và bồn tắm có chân sư tử, nó thông với một căn phòng nơi có một chiếc giường khung sắt, những chiếc chăn đang rất cần được thông gió. Một cửa sổ khác nhìn ra thế giới theo một hướng khác, tôi cũng mở nó ra, nhận thấy rằng tôi có thể nhìn thấy nhà kính và khu vườn của trường đại học. Nó xuất hiện như một mê cung vậy, tôi ngân nga nhận thấy một chút chuyển động bên trong những bức tường kính.
Một người khác cũng dậy sớm sao. Ấm nước kêu rít ở tầng dưới, tôi vội vã chạy xuống những bậc thang xoắn ốc, suýt vấp phải một gờ mà tôi chưa từng để ý trước đó ở bậc thứ ba từ cuối. Tôi chửi thề, nhưng kịp kìm mình lại và đi đến lò sưởi và kéo ấm nước ra khỏi lửa. Tôi moi lá trà ra khỏi một trong những chiếc túi của mình và pha một tách.
Kế hoạch trong ngày của tôi là uống trà, dọn dẹp tháp, tắm rửa, rồi đến trường đại học để tham quan trước khi bắt tay vào công việc làm giáo sư của mình.
Văn phòng riêng của tôi, tôi có đủ tiền để tài trợ cho các dự án của tôi và cho tôi không gian để nghiên cứu. Khoa học tâm lý luôn tươi mới với những khám phá mới được thực hiện mỗi ngày. Tôi quyết tâm tạo dựng tên tuổi cho mình, một cái tên sẽ được ghi nhớ mãi mãi.
Cảm giác lâng lâng trước viễn cảnh đó đi kèm với sự lo lắng, bồn chồn. Tôi có tuần tiếp theo để định vị bản thân, và sau đó mọi thứ sẽ bắt đầu.
Tiếng gõ cửa làm tôi cau mày, ai có thể lại dậy sớm thế này và gõ cửa nhà tôi? Ai mà biết tôi ở đây chứ? Tôi đặt tách trà xuống và đi qua bếp đến cánh cửa nặng nề và kéo nó ra.
Hai sĩ quan và trưởng khoa đứng đó với vẻ mặt nghiêm trọng. Viên sĩ quan trịnh trọng lên tiêng:
"Bác sĩ Woulfe?"
Tôi hỏi: "Vâng? Có chuyện gì vậy?"
“Cô có thời gian để trò chuyện một chút không?"
Tôi liếc nhìn Trưởng khoa một cách bối rối.
"Tôi vừa mới đến chính xác là chỉ vài phút trước."
"Chúng tôi biết." Anh nói.
Anh do dự một lúc, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
"Chúng tôi đã đợi cô đến vì có một sự kiện không may đã xảy ra."
Tôi thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu làm giáo sư, tôi cố nén sự khó chịu xuống, giữ giọng điệu của mình.
"Có chuyện gì vậy?"
“Ba giáo sư đã bị sát hại đêm qua.”
Môi tôi hé mở, tối qua ư? Bữa tiệc tối diễn ra tối qua, nhưng tôi đã rời đi sớm để quay lại khách sạn nơi tôi đã ở.
“Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu."
Dean Andrews nói với một tông giọng khá là căng thẳng.
“Đây là một vụ án rất căng thẳng vì nó xảy ra ngay trước khi học kỳ của chúng ta chính thức bắt đầu.”
Thật là một cách kỳ lạ để mô tả vụ sát hại ba giáo sư.
"Được rồi, vào trong ngồi đi, tôi vừa pha trà xong, tôi rất vui lòng giúp đỡ bất cứ điều gì tôi có thể."