Trở thành giáo sư là bước tiếp theo của tôi, tôi đã học đại học nhiều năm, lấy bằng tiến sĩ, tham gia vào một số dự án và thí nghiệm được tài trợ. Các đồng nghiệp tôn trọng tôi ngay cả khi họ không bao giờ có thể xử lý tôi ở bất kỳ khả năng hay bất kỳ lĩnh vực nào khác. Tôi không kìm hãm trí tuệ của mình, tôi không cố gắng làm họ thoải mái, tôi từ chối thu mình lại chỉ vì đó là điều được mong đợi. Nhưng tôi có thể kiên nhẫn, và tôi cần phải ở đây. Bữa tiệc tối qua là bằng chứng cho điều đó.
Sau khi thừa kế gia tài của người chú quá cố, tôi quyết định rằng bánh xe số phận sắp chuyển hướng. Cuối cùng, tôi đã giới thiệu một đồng nghiệp đến một trong những bộ óc vĩ đại nhất trong lĩnh vực tâm lý học, Tiến sĩ Bart Bolton và người đồng nghiệp mà được tôi giới thiệu cho Tiến sĩ Bart Bolton sau đó đã giới thiệu tôi đến trường đại học này, vì họ có một vị trí tuyển dụng và ông tin rằng tôi sẽ là người phù hợp hoàn hảo.
Về điểm này, tôi không bao giờ cắt đứt sợi dây mà người khác đã dốc lòng vun đắp cho tôi. Đại học St.Thorn sẽ là bước đệm cho tôi và cho cả những người phụ nữ khác nữa. Tôi nợ người đồng nghiệp đó một ân huệ ngay cả khi anh ấy không bao giờ nhớ đến.
Tôi khắc nghiệt, cứng đầu, hoài nghi và thậm chí có thể là thích ȶᏂασ túng vì đó là những gì họ đã tạo nên tôi. Vẻ bề ngoài là tất cả bởi vì có một lớp áo giáp không thể xuyên thủng là điều cần thiết.
Nhưng thế giới đang thay đổi ngay cả khi chú tôi chưa bao giờ thay đổi, sự thất vọng của ông là một huy hiệu danh dự. Gia đình Woulfe đã bị tử thần giết chết qua một loạt những tình huống có vẻ không may. Tất cả bọn họ đều đã chết.
Nó không làm tôi bận tâm như đáng lẽ phải thế, khi nghĩ đến bố mẹ, tôi thấy buồn nhưng vượt lên trên đó là sự độc lập.
Người lái xe đặt hành lý của tôi xuống lề đường, tôi đã mang theo rất ít hành lý. Người lái xe thân thiện hỏi thăm:
"Tôi có thể mang những thứ này cho cô không?"
Tôi nói: “Không! Cảm ơn anh đã lái xe đi xa như vậy, quãng đường từ đây về đến nhà tôi có thể tự mang được.”