Đối với người có chất lượng giấc ngủ không tốt lắm như Chu Mỹ Tây, thỉnh thoảng nửa đêm bị tiếng xe cộ trên đường gần khu nhà đánh thức, thì đây quả thực là ngôi nhà hằng mơ ước.
Chu Mỹ Tây lái xe một đoạn theo chỉ dẫn của định vị, sau đó hơi mất phương hướng, đang định đưa tay vuốt màn hình định vị thì nghe thấy Lăng Nguyệt bên cạnh lên tiếng nhắc: "Rẽ trái."
Chu Mỹ Tây nghe lời rẽ sang trái.
"Cô lái xe rất vững." Lăng Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
Chu Mỹ Tây lập tức vừa mừng vừa lo, đây là đang khen cô hay đang chê cô lái chậm quá?
Nhưng bản thân Chu Mỹ Tây vốn là kiểu tài xế cẩn thận, đặt an toàn lên đầu, lại đang lái chiếc xe mấy triệu của người khác trên đoạn đường lạ, sao cô dám lái nhanh được?
Chu Mỹ Tây thận trọng giải thích: "Tôi không quen đường lắm ạ."
Nói rồi cô hơi tăng tốc một chút.
"Không, tại Tiểu Tần lái xe khá ẩu, bình thường uống chút rượu mà ngồi xe cậu ta thì dạ dày hơi khó chịu." Lăng Nguyệt nói.
Ồ ồ, Chu Mỹ Tây thở phào nhẹ nhõm, vậy là đang khen cô rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Nguyệt, Chu Mỹ Tây lái xe dừng ổn định trước một căn biệt thự ba tầng. Cô đang định lái xe vào gara thì Lăng Nguyệt lại tháo dây an toàn, lên tiếng nói: “Chỗ này khó bắt taxi lắm, cô cứ lái xe của tôi về trước đi.”
Chu Mỹ Tây không từ chối, lại còn phản ứng rất nhanh: “Vậy sáng mai tôi sẽ tìm tài xế lái xe về trả ngài.”
Lăng Nguyệt “Ừm” một tiếng, rồi dặn thêm: “Đừng đến sớm quá.”
Chu Mỹ Tây khẽ mỉm cười: “Vâng ạ, Lăng tổng.”
“Cứ đi thẳng đến ngã tư rồi rẽ trái, đi tiếp là ra đường lớn.” Lăng Nguyệt nói xong liền mở cửa xuống xe. Trước khi đóng cửa, anh hơi cúi người, ánh mắt thoáng dừng trên mặt cô một chốc, giọng khách sáo mà chân thành: “Tối nay vất vả cho cô rồi, về nhà cẩn thận nhé.” Ngừng một lát, anh lại nói thêm: “Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi.”
Chu Mỹ Tây nở nụ cười, vẻ mặt tự nhiên nói: “Vâng ạ, Lăng tổng.”
Lăng Nguyệt nhìn cô thêm lần nữa, rồi mới đứng thẳng người đóng cửa xe.
Chu Mỹ Tây nổ máy, đến khi sắp rẽ trái mới nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lăng Nguyệt quay người vào nhà.
Dịu dàng, chu đáo là thế, nhưng trong lòng Chu Mỹ Tây lại chẳng hề có chút rung động nào, bởi cô hiểu rất rõ, câu dặn dò cuối cùng của Lăng Nguyệt chẳng qua chỉ là sự áy náy và lo lắng của anh với tư cách một người đàn ông và một cấp trên, khi để một cô gái như cô phải lái xe một mình về nhà giữa đêm khuya.
Không hề pha tạp bất kỳ ý tứ nào khác.
Đến ngã tư đèn đỏ, Chu Mỹ Tây dừng xe. Đã quá ngán ngẩm với nhạc piano trong xe, lại thấy còn khoảng 20 phút nữa mới về đến nơi, cô bèn lấy điện thoại kết nối Bluetooth để bật nhạc của mình.
Lúc này cô mới phát hiện Lăng Nguyệt để quên áo khoác trên xe.
Lúc lên xe anh không mặc áo khoác, mà chỉ tiện tay vắt trên đùi, chắc là lúc xuống xe không để ý nên bị trượt xuống gầm ghế.
Chu Mỹ Tây cúi người nhặt chiếc áo lên, khẽ giũ cho phẳng rồi đặt lên ghế phụ.
Khi về đến nhà, lúc xuống xe, cô thoáng do dự.
Bộ vest này trông rất đắt tiền, cứ để trên ghế thế này qua một đêm, chắc chắn sẽ nhàu nhĩ hết cả.
Nhưng nếu cô mang áo của Lăng Nguyệt về nhà thì lại không ổn. Tuy làm vậy sẽ cho thấy cô là người chu đáo, nhưng cũng có phần vượt quá phận sự và dễ gây hiểu lầm mập mờ.
Suy cho cùng, cô đâu phải trợ lý thật sự của anh.
Thôi kệ, Chu Mỹ Tây nghĩ, quần áo của những người như họ thường đều đem đi giặt ủi, cho dù có nhàu, cũng chỉ cần giặt là một lượt là phẳng phiu ngay thôi.
Thế nên cô đóng cửa xe, quay người đi về nhà.
Lúc Chu Mỹ Tây tắm rửa xong xuôi và nằm xuống giường thì đã một giờ sáng. Cô rõ ràng đã rất mệt và buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại thì hoàn toàn không ngủ được, đơn giản là vì ăn quá nhiều tôm hùm nên bị đầy bụng, khó chịu.
Rồi trong đầu bất giác hiện lên đủ hình ảnh, ôn lại những gì đã thấy và nghe tối nay.
Xe sang hào nhoáng, khách sạn xa hoa, biệt thự kín đáo, người đàn ông đẹp trai lắm tiền. Đặt vào hoàn cảnh của ai mà lòng dạ chẳng xốn xang một phen cơ chứ?
Hôm nay, Chu Mỹ Tây đã được trải nghiệm một cách toàn diện và cận cảnh thế giới của người giàu, từ nay, sự giàu có của Lăng tổng không còn là điều gì đó trừu tượng nữa——trước đây cô chỉ nghe nói Lăng tổng rất giàu thôi, hôm nay mới thực sự biết anh giàu đến mức nào.