Khi Con Tim Rung Động

Chương 7:

Trước Sau

break

Tiểu Tống: Anh ấy nói với trưởng phòng là thấy văn phòng không có sức sống, ngoài hoa ra không phải còn nhiều cây xanh khác sao, hơn nữa anh ấy không dùng nước hoa.

Chu Mỹ Tây: Nhưng quần áo của anh ấy có mùi thơm.

Tiểu Tống: Cái này cô cũng biết?

Chu Mỹ Tây: Vậy cậu đã được ăn gà chưa?

Tiểu Tống: Hai chúng tôi vừa ăn gà rán xong, bây giờ đang đến nhà anh ấy chơi game, hehe.

Chu Mỹ Tây: Vậy chúc cậu tối nay ăn gà.

Tiểu Tống: Hừ hừ, cũng chúc cô ăn gà.

Chu Mỹ Tây: Nhớ xóa lịch sử trò chuyện.

Không biết tiệc rượu kết thúc lúc mấy giờ, Chu Mỹ Tây đoán chắc là không sớm, cô xem hết một tập chương trình tạp kỹ, nằm trên ghế massage chờ đến mức sắp ngủ thiếp đi, điện thoại cuối cùng cũng reo lên.

Chu Mỹ Tây lập tức nghe máy: "Lăng tổng."

Lăng Nguyệt: "Bên tôi sắp kết thúc rồi."

Chu Mỹ Tây lập tức đứng dậy: “Vâng, tôi đi lấy xe, đợi anh ở cửa."

Chu Mỹ Tây dùng bộ đàm liên lạc với nhân viên vừa dẫn cô vào phòng nghỉ, đối phương phản ứng rất nhanh, Chu Mỹ Tây vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy xe của Lăng Nguyệt.

Cô chui vào trong xe, không đợi lâu đã thấy Lăng Nguyệt và một người đàn ông vừa nói chuyện vừa đi ra.

Lăng Nguyệt cởi áo khoác vắt trên tay, dáng người cao ráo, khí chất nổi bật, áo vest và kiểu tóc vuốt ngược quả thật rất hợp với anh.

Hai người nói vài câu ở cửa rồi vỗ vai nhau chào tạm biệt, cử chỉ thân mật, chắc là bạn bè, thấy Lăng Nguyệt bước về phía xe, Chu Mỹ Tây lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn lung tung, nhìn thẳng về phía trước.

Cửa xe được mở ra, người đàn ông ngồi vào, thân xe hơi chìm xuống vì trọng lượng, mùi rượu nhàn nhạt hòa quyện với mùi hương đặc trưng của anh lập tức lấp đầy không gian nhỏ hẹp.

Chu Mỹ Tây bình tĩnh khởi động xe rời khỏi khách sạn, màn hình hiển thị trong xe tự động hiện lên lộ trình đến nhà Lăng Nguyệt. Người bên cạnh một tay cài dây an toàn, tay kia nhấn nút, hạ cửa sổ xe xuống hai centimet.

"Khó ngửi lắm sao?" Anh đột nhiên hỏi.

"Gì ạ?" Chu Mỹ Tây hơi sững lại, nghiêng đầu nhìn anh một cái, đối phương không hề quay đầu lại.

"Mùi rượu." Lăng Nguyệt nói: “Tôi thấy cô đến thở mạnh cũng không dám."

Hử? Rõ ràng lắm sao? Chu Mỹ Tây đành cười cười: “Cũng ổn ạ."

Thực ra chỉ là vì sự hiện diện của anh khiến cô hơi căng thẳng.

"Gặp mấy người bạn, không tránh khỏi uống nhiều vài ly." Lăng Nguyệt giải thích: “Sáng mai chắc tôi không dậy nổi rồi, không cần pha cà phê đâu."

"Vâng ạ, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây nói, rồi lại nhắc anh: "Nhưng buổi sáng có một cuộc hội thảo nghiên cứu dự án."

"Ừm." Lăng Nguyệt chỉnh ghế ngả ra sau, giọng nói cũng trở nên có chút uể oải: “Cứ để họ thảo luận trước đi, gửi biên bản cuộc họp cho tôi là được."

Con ngươi Chu Mỹ Tây liếc sang phải, nhanh chóng liếc trộm ghế phụ, phát hiện đối phương đã nhắm mắt lại.

Chu Mỹ Tây kinh ngạc trước gương mặt nhìn nghiêng đẹp xuất sắc của đối phương, sao một người có thể cùng lúc sở hữu sống mũi cao thẳng, vầng trán đầy đặn, đường viền hàm dưới thanh thoát và hàng mi dài đến mức khoa trương như vậy? Ngay cả độ rộng của nhân trung và cằm cũng chuẩn như tượng tạc.

Cho nên đùa giỡn với Tiểu Tống thì được rồi, chứ cô sao dám ảo tưởng sếp thích mình chứ? Mặc dù cô thừa nhận mình cũng có chút nhan sắc, nhưng người tầm cỡ này sao có thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài?

Còn vụ "ăn gà" nữa chứ, Chu Mỹ Tây không khỏi bật cười, nói ra có khi chính cô cũng cảm thấy như đang quấy rối tình dục vậy.

Vậy thì sáng nay cô vung tay trúng anh, có tính là quấy rối tình dục nơi công sở không nhỉ?

Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Tây lại thực sự không nhịn được liếc mắt sang phải, nhanh chóng liếc nhanh xuống phần bụng dưới của người đàn ông. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tầm mắt cô vừa hướng đến, Lăng Nguyệt đột nhiên đưa tay chỉnh lại dây an toàn, dọa Chu Mỹ Tây hồn bay phách lạc, tay lái suýt nữa thì trượt.

May mắn là Lăng Nguyệt không hề phát hiện – mắt anh vẫn luôn nhắm.

Lăng Nguyệt sống ở Túc Sơn, Chu Mỹ Tây không hề ngạc nhiên về điều này.

Khu biệt thự cảnh núi được mệnh danh là "sống giữa rừng xanh", tỷ lệ xây dựng thấp đến kinh ngạc, thuộc hàng top trong bảng xếp hạng ngầm của các khu biệt thự.

Chu Mỹ Tây giảm tốc độ, chiếc xe lặng lẽ chạy trên đường nhựa, bên ngoài không nghe thấy một chút ồn ào nào, chỉ có tiếng lá cây xào xạc hai bên và tiếng côn trùng kêu.

Hóa ra trên thế giới này còn có môi trường sống yên tĩnh đến thế.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc