Cửa gara vốn quanh năm đóng kín, mãi sau này anh kiểm tra camera mới phát hiện ra là buổi sáng lúc anh ra khỏi cửa, Mạo Mạo đã bám theo gót anh lẻn ra ngoài. Ấy vậy mà bé heo ú này lại vô cùng linh hoạt và nhẹ nhàng, đến nỗi anh chẳng hề hay biết.
"Phải nhốt lại mới được.” Chu Mỹ Tây nói với Mạo Mạo: “Nếu còn tái phạm thì sẽ không cho ăn đồ hộp nữa đâu."
Vừa nghe thấy hai chữ "đồ hộp", Mạo Mạo lại kêu meo meo phản đối.
Chu Mỹ Tây thấy vậy không nhịn được cười.
"Vậy em xin phép về trước ạ, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây mở cửa xe: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe."
"Được.” Lăng Nguyệt vừa ôm Mạo Mạo vừa nhường lối: “Trên đường đi cẩn thận nhé."
Chu Mỹ Tây lùi xe ra khỏi gara, lúc rời đi cô còn nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lăng Nguyệt đang cúi đầu dạy dỗ Mạo Mạo.
Trông đáng yêu thật.
Ý cô là Mạo Mạo cơ.
Sau buổi tiệc thường niên, cả công ty dường như đều trở nên thong thả hơn, dần chìm vào không khí chờ đợi Tết Nguyên Đán.
Bên phòng hành chính lúc này cũng không còn việc gì quan trọng nữa. Vào cuối tuần cuối cùng trước Tết, Lăng Nguyệt đã nhờ cô và Tiểu Tống đến nhà anh để giúp sắp xếp quà cáp.
Tiểu Tống không muốn phải tăng ca cuối tuần, thế là anh ta bèn xúi giục Chu Mỹ Tây cùng mình đến nhà Lăng tổng giải quyết cho xong ngay trong tối thứ Sáu.
Chu Mỹ Tây gọi điện báo trước cho Lăng Nguyệt một tiếng, anh cho biết tối nay mình có tiệc xã giao nên bảo họ cứ đến thẳng nhà. "Mật khẩu vẫn là cái lần trước tôi đưa cho em đó, đồ đạc đều chất hết ở phòng khách rồi."
"Vâng ạ, Lăng tổng.” Chu Mỹ Tây đáp: “Vậy ăn tối xong em và Tiểu Tống sẽ qua ngay."
"Được, vất vả cho hai em rồi."
Dạo gần đây Tiểu Tống đang trong quá trình giảm cân, vì vậy anh ta đã kéo cô đi ăn một bữa ăn nhẹ lành mạnh, sau đó cả hai cùng đi thẳng đến nhà Lăng Nguyệt.
Vừa mở cửa ra, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Họ đã đoán trước là sẽ có không ít quà, nhưng không thể ngờ rằng nó lại nhiều đến mức này.
Đủ các loại hộp quà lớn nhỏ được xếp chồng từ tận cửa ra vào kéo dài đến tận khu vực ghế sofa trong phòng khách. Mỗi một hộp quà, túi quà đều được đóng gói vô cùng tinh xảo và có kích thước không hề nhỏ. Nếu chỉ có một người tháo dỡ và sắp xếp thì quả thực vừa tốn thời gian lại vừa tốn sức.
Chu Mỹ Tây đảo mắt nhìn một lượt, logo trên các hộp quà đều rất dễ nhận biết, về cơ bản đều là quà tặng từ các thương hiệu gửi đến để duy trì quan hệ khách hàng, trong đó có cả thương hiệu thời trang, khách sạn, xe hơi, cùng nhiều công ty và câu lạc bộ khác nhau.
Đôi dép lê mà Chu Mỹ Tây đã mang lần trước, lúc ra về cô đã cẩn thận dùng bọc giày bọc lại và đặt vào một góc. Lần này mở tủ ra xem, đôi dép vẫn còn nguyên vẹn ở vị trí cũ, miệng túi cũng không hề thay đổi — điều này có nghĩa là đôi dép này vẫn chưa có ai khác mang qua.
Chu Mỹ Tây xỏ chân vào đôi dép đó, rồi lấy một đôi mới bên cạnh đưa cho Tiểu Tống thay. Trong lúc hai người đang thay dép, một cục bông bỗng nhiên lao đến nhanh như chớp, kèm theo tiếng "meo" đầy nũng nịu, nó xông thẳng đến bên chân cô, rồi nhảy vọt lên dùng móng vuốt ôm lấy bắp chân của cô.
Chu Mỹ Tây cảm thấy mình sắp bị nó làm cho tan chảy mất. Cô cúi người, dứt khoát bế Mạo Mạo lên ôm vào lòng, rồi dúi mặt vào cái bụng mềm mại của nó mà hít một hơi thật sâu.
Tiểu Tống đứng bên cạnh sốt ruột đến mức giậm chân: "Tôi cũng muốn hít, tôi cũng muốn hít."
Thật là thư giãn quá đi mà.
Mạo Mạo cũng không hề giãy giụa, chỉ kêu meo meo vài tiếng để tỏ vẻ bất mãn mà thôi.
Thế là cả hai bèn chơi đùa với mèo một lúc, sau đó mới bắt đầu tháo dỡ quà và làm việc.
Họ bắt đầu tháo từ ngoài cửa vào trong. Chu Mỹ Tây phát hiện ra phần lớn các thương hiệu cô đều không hề quen biết, Tiểu Tống liền vừa phổ cập kiến thức cho cô vừa cảm thán: "Lăng tổng thật sự rất tin tưởng chúng ta đó!"
"Trong nhà có camera mà.” Chu Mỹ Tây chỉ vào một góc và nói, lần trước đến đây cô đã phát hiện ra rồi.
Tiểu Tống liếc cô một cái: "Thì có camera thật, nhưng cô có nghĩ anh ấy là kiểu người sẽ xem lại camera để kiểm tra xem chúng ta có ăn trộm gì không à?"
Không phải, chính vì vậy nên lần trước Chu Mỹ Tây mới có thể yên tâm ngủ một giấc trên sofa nhà anh cùng với Mạo Mạo.
Nói cho cùng, vẫn là do anh quá giàu có, dù có mất vài món đồ cũng chẳng để tâm, huống chi đây toàn là quà tặng.