Sau khi mời rượu xong, Tiểu Tống về trước. Chu Mỹ Tây thì ở lại bàn giao một vài công việc cuối cùng với khách sạn, sau đó xách theo chiếc xô ngâm chân, đứng ở đại sảnh đợi Lăng Nguyệt.
Mọi người bên trong lần lượt đi ra. Đến khi nhóm cổ đông cuối cùng bước ra, Chu Mỹ Tây mới nhìn thấy Lăng Nguyệt.
Trông anh vẫn còn khá tỉnh táo, bước đi cũng vẫn khoan thai, nhưng khi Chu Mỹ Tây đến gần hơn, cô mới nhận ra có điều không ổn.
Cả người anh toả ra mùi rượu nồng nặc, mí mắt hơi trĩu xuống, và chân mày thì nhíu chặt. Chu Mỹ Tây tiến lại gần hai bước rồi gọi tên anh, phải mất hai giây sau anh mới phản ứng lại và dừng bước. Anh khẽ nhấc mí mắt mỏng lên nhìn cô một cái, giọng nói có phần chậm chạp: "Sao em vẫn chưa về?"
Giọng nói cũng không còn trong trẻo như mọi khi.
Chu Mỹ Tây biết anh đã hơi say, thế là cô bèn đi đến bên cạnh anh và nói: "Để em đưa anh về."
"Vậy thì phiền em rồi." Anh đưa chìa khóa xe cho Chu Mỹ Tây, đoạn nói thêm: "Thật ra để khách sạn gọi tài xế giúp tôi cũng được mà."
Đương nhiên là không được rồi, nếu gọi tài xế là được thì cần trợ lý để làm gì, còn trả lương trợ lý cho cô để làm gì nữa chứ.
Cô chỉ nghĩ rằng Lăng Nguyệt đang khách sáo mà thôi.
Tối nay Lăng Nguyệt quả thật uống đến mức hơi khó chịu trong người. Tiếp khách và nhân viên thì vẫn ổn, chỉ có mấy người bạn cổ đông kia là khó đối phó nhất. Đến cuối cùng, khi mọi người đã về hết, họ vẫn một mực đòi khui thêm một chai rượu Tây.
Nhưng một năm cũng chỉ có một lần thế này, anh không muốn làm mọi người mất hứng.
Vừa lên xe, Lăng Nguyệt đã không kiềm được mà cởi áo khoác ngoài ra. Tiếp đó, anh lại giật phăng cà vạt, cởi thêm hai chiếc cúc áo. Dù trong đầu vẫn còn một tia lý trí mách bảo rằng bên cạnh đang có một cô gái, nhưng nó đã nhanh chóng bị anh gạt phắt sang một bên.
Người ta đã khó chịu trong người rồi, còn cần gì đến thể diện nữa chứ.
Người bên cạnh loay hoay một hồi cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại. Ánh mắt của Chu Mỹ Tây lặng lẽ liếc sang, liếc thấy đối phương đã điều chỉnh ghế xong và đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hành động giật cà vạt, cởi cúc áo ban nãy của anh có hơi mạnh bạo, khiến Chu Mỹ Tây khó lòng làm ngơ. Thậm chí, chỉ thoáng liếc qua một chút mà tay cô suýt nữa đã không giữ vững vô lăng.
Một người như anh mà lại có hành động thế này, quả thật có sức tác động hơi lớn.
Nào là ngón tay thon dài, yết hầu nhô cao, đường xương hàm sắc nét, rồi cả phần xương quai xanh thấp thoáng sau cổ áo hé mở. Chu Mỹ Tây hoàn toàn không dám nhìn lâu. Cô chỉ vội liếc qua một cái rồi thu ánh mắt về ngay, nhưng sau đó lại không thể ngăn được những suy nghĩ miên man, bay bổng. Cứ thế, trong đầu cô lại hiện lên thêm nhiều hình ảnh linh tinh, hỗn loạn.
Khi dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, Chu Mỹ Tây liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu, và quả nhiên, vành tai cô đã đỏ bừng cả lên.
Đúng là bị Tiểu Tống dạy hư rồi.
Chu Mỹ Tây gạt bỏ hết tạp niệm, lái xe một cách vững vàng đưa Lăng Nguyệt về đến nhà. Sau khi lái xe vào gara, Chu Mỹ Tây chần chừ nửa giây, nhưng cuối cùng vẫn quyết định xuống xe cùng Lăng Nguyệt.
Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, đối phương quay đầu lại nhìn cô một cái.
Cái nhìn này khiến Chu Mỹ Tây có chút thấp thỏm, cô bèn hỏi dò: "Để em đưa anh vào nhà nhé?"
Lăng Nguyệt lúc này mới phản ứng lại rồi bật cười, anh lắc đầu: "Không cần đâu, vẫn chưa đến mức đó. Em cứ lái xe của tôi về đi, trên đường cẩn thận nhé."
"Vâng ạ, Lăng tổng." Chu Mỹ Tây thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu lia lịa: “Lăng tổng ngủ ngon."
Ngay khi cô vừa quay người định trở lại xe, cổ chân Chu Mỹ Tây bỗng cảm nhận được một sự cọ xát mềm mại quen thuộc. Cô giật mình, cúi đầu xuống thì thấy Mạo Mạo đang quấn quýt quanh chân mình. Nhất thời không nhịn được, cô thốt lên: "Là Mạo Mạo à?"
Cứ hễ thấy mèo con là cô lại không kìm lòng được, đến cả giọng điệu cũng trở nên nũng nịu.
Chú mèo con kêu "meo" một tiếng đầy làm nũng, sau đó lập tức ngã lăn ra đất, chỉ dùng đỉnh đầu liên tục dụi vào chân cô.
Đáng yêu không chịu nổi.
Chu Mỹ Tây vừa định cúi người bế nó lên thì một cánh tay đã nhanh hơn, luồn qua nách Mạo Mạo và nhấc bổng nó lên.
Lăng Nguyệt nhíu mày, dùng ngón trỏ chỉ vào chóp mũi Mạo Mạo , giọng điệu hiếm khi có phần nghiêm khắc: "Đã nói với con bao nhiêu lần là không được chạy vào gara rồi hả?"
Mạo Mạo dùng hai chân trước ôm lấy ngón tay Lăng Nguyệt, rướn cổ lên kêu: "Mạo!"
Còn tỏ ra hung dữ nữa chứ.
Lăng Nguyệt tức đến bật cười, anh vỗ mạnh hai cái vào mông nó rồi răn dạy: "Cấm túc 24 tiếng."
Mạo Mạo dường như nghe hiểu, nó kêu càng dữ hơn, còn bắt đầu giãy giụa.
"Còn dám kêu nữa không?" Lăng Nguyệt nghiêm giọng quát: “Đừng hòng ăn đồ hộp nữa."
Mạo Mạo mở to mắt: "...Mạo? Mạo! Mạo~~"
Lại bắt đầu giở trò làm nũng đáng thương.
Mặc dù rất đáng yêu, nhưng gara quả thực rất nguy hiểm. Chu Mỹ Tây cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng điểm vào trán Mạo Mạo và dặn dò: "Ở đây nguy hiểm lắm, em biết không? Bánh xe không nhìn thấy em đâu."
Mạo Mạo liền kêu "meo meo" mấy tiếng với Chu Mỹ Tây.
Trông nó có vẻ tủi thân lắm.
Lăng Nguyệt tỏ ra bất lực, quay sang mách tội với Chu Mỹ Tây: "Lần trước nó lén chui vào đây trốn dưới gầm xe chơi, tôi tìm cả một buổi tối, gọi đến khản cả cổ mà nó nhất quyết không lên tiếng."