Chu Mỹ Tây gặp Tiểu Tống cùng phòng ban ở hành lang, hôm qua là anh ta thay ca, cô thuận miệng hỏi: "Tiểu Tống, hôm qua cậu không giúp Tổng Giám đốc Lăng thay hoa trong văn phòng sao?"
Mặt Tiểu Tống cứng đờ, lập tức xụ xuống: "Chết rồi, hôm qua tôi quên mất, héo lắm à?"
Chu Mỹ Tây gật đầu, héo lắm.
Chu Mỹ Tây nhớ hôm kia đã hơi héo rồi, nên hôm qua trưởng phòng đã nhắc nhở Tiểu Tống thay hoa từ sớm.
"Bây giờ tôi đi mua ngay đây!" Tiểu Tống nói rồi đưa cho cô một xấp tài liệu trong tay: "Đây là tài liệu bổ sung cho cuộc họp sáng nay, cô giúp tôi mang vào đưa cho Tổng Giám đốc Lăng nhé."
Tay Chu Mỹ Tây theo bản năng đã đưa ra, nghe xong câu cuối cùng liền cứng đờ rụt tay lại sau lưng: "Tôi đi mua hoa giúp cậu, cậu tự mang vào đi." Nói xong không đợi anh ta kịp phản ứng, đã xoay người bỏ đi.
Gần công ty có một trung tâm thương mại, ngay cửa có một tiệm hoa, đi bộ qua đó chỉ mất vài phút.
Chu Mỹ Tây đến tiệm hoa chọn một bó hoa màu hồng phấn, lại lo màu hồng quá nên cô chọn thêm vài bông hoa cát tường màu trắng, rồi điểm xuyết thêm một ít lá xanh.
Rất đẹp, còn rất thơm.
Cửa tiệm hoa có một máy bán vé số phúc lợi, nhân lúc ông chủ đang giúp cô cắt tỉa cành hoa, Chu Mỹ Tây tiện tay mua một tờ vé số 20 tệ, sau đó dựa vào máy bắt đầu cào.
Cô cào hai cái mới đột nhiên nhớ ra tay phải sáng nay đã chạm vào gà con của người đàn ông, lập tức cảm thấy xui xẻo, kết quả vừa định đổi tay, thì nhìn thấy một biểu tượng trúng thưởng.
Mắt Chu Mỹ Tây sáng lên, tốc độ cào lại càng nhanh hơn, sau khi cào sạch lại không nhịn được thốt ra một câu chửi tục.
Trên một tờ vé số, cô cào ra 7 biểu tượng trúng thưởng, trong đó có một cái còn được nhân đôi!
Tim Chu Mỹ Tây đập rộn lên, dùng điện thoại cộng lại, tờ vé số này cô trúng tám nghìn lận đó!
Cả đời chơi vé số cào chưa bao giờ hoàn vốn, vậy mà lại có lúc trúng thưởng, Chu Mỹ Tây vui đến phát điên, hóa ra cảm giác không làm mà hưởng thật là sướng.
Cô đổi thưởng xong, ôm hoa vui vẻ trở về công ty, bước vào thang máy mới chợt nhớ ra, cô dùng bàn tay đã sờ gà con để trúng thưởng.
Chu Mỹ Tây ôm hoa trở về phòng hành chính, định bảo Tiểu Tống đi thay hoa, nhưng trưởng phòng nói anh ta đã đến phòng họp để điều chỉnh thiết bị rồi.
Điều đó có nghĩa là cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, cũng có nghĩa là Lăng Nguyệt chắc hẳn vẫn còn ở trong văn phòng của anh.
Chu Mỹ Tây đang định tìm cớ để trưởng phòng mang hoa vào, thì đối phương đã cầm giấy ăn từ bàn làm việc đứng dậy, vội vàng nói: "Tôi đi vệ sinh một lát, cô nhanh đi thay hoa đi."
Thời gian đi vệ sinh của trưởng phòng họ đúng là cứ như được hẹn giờ, không lệch một giây nào.
Không có đường lui.
Cô đành phải tự mình đến văn phòng của Lăng Nguyệt để thay hoa.
Lăng Nguyệt quả nhiên vẫn còn ở trong phòng làm việc.
Lúc Chu Mỹ Tây gõ cửa vào, đối phương đang ngồi trước bàn làm việc rộng lớn đọc tài liệu.
"Tổng Giám đốc Lăng, tôi đến thay hoa cho ngài." Chu Mỹ Tây nhỏ giọng nói rõ mục đích, sau khi đối phương "ừ" một tiếng thì đi về phía bàn làm việc.
Sau đó, cô kinh hoàng phát hiện bình hoa trên bàn trống không, hoa đã biến mất.
"Tôi vừa vứt rồi." Lăng Nguyệt nói mà không ngẩng đầu lên.
Chu Mỹ Tây lập tức cảm thấy phòng hành chính của họ đáng chết vạn lần, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Tổng Giám đốc Lăng, hôm qua chúng tôi bận quá nên quên thay."
"Không sao." Lăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng quay mặt đi: "Thay hoa mới là được."
Chu Mỹ Tây đưa tay định lấy bình hoa thì mới phát hiện anh không chỉ vứt hoa cũ mà còn tiện tay rửa bình, thay nước mới.
Chu Mỹ Tây cắm hoa vào, chỉnh sửa một chút, rồi phát hiện bó hoa của mình quá hồng.
Màu hồng tươi tắn, nhưng đặt trong văn phòng tông màu xám của anh thì trông có hơi lạc lỏng thật.
Để không làm Tổng Giám đốc Lăng khó chịu, sau khi cắm hoa xong, Chu Mỹ Tây vội vàng đi ra ngoài.
Hội nghị do Tiểu Tống trong phòng họ phụ trách, điều chỉnh thiết bị, chuẩn bị trà nước và chỗ ngồi các kiểu, trợ lý bình thường còn phải làm biên bản cuộc họp, nhưng Lăng Nguyệt không yêu cầu họ làm, làm Chu Mỹ Tây mừng thầm không thôi.
Vừa làm việc vừa lướt điện thoại, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
Cuộc họp kết thúc đúng giờ, Tiểu Tống chạy về văn phòng, thấy trưởng phòng không có ở đó, lập tức nhào tới Chu Mỹ Tây nói như điên: "Tổng Giám đốc! Anh ấy vậy mà mặc gi-lê!"
Lại bắt đầu rồi, Chu Mỹ Tây cầm cốc nước lên uống một cách chiến thuật.