Chu Mỹ Tây vào công ty đã hơn ba năm, tuy không dám nói là tận tụy hết mình, nhưng cô vẫn luôn thận trọng trong lời nói và hành động, ngay cả việc đi sớm về muộn cũng rất là hiếm, hình tượng cô xây dựng bấy lâu nay chính là luôn an phận thủ thường.
Ai ngờ đâu sai lầm tày trời đầu tiên của cô lại là đánh trúng gà con của sếp tổng trong thang máy.
Sáng nay, khi vừa bước vào tòa nhà công ty, cánh tay phải bỗng nhiên tê rần, cô vừa dùng điện thoại tra cách làm thế nào để hết tê tay, vừa vung tay bước vào thang máy.
Do đến sớm, nên lúc này trong thang máy cũng không có nhiều người, cô tiếp tục cúi đầu vung tay để giảm bớt cảm giác tê rần này.
Cử động hơi mạnh, lực đạo tự nhiên cũng không nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy mình đã đánh trúng thứ gì đó, sau đó lại nghe thấy người phía sau hít vào một hơi.
Chu Mỹ Tây theo bản năng nói: "Xin lỗi.", sau khi quay đầu lại mới kinh hoàng phát hiện người mình đánh trúng là tổng giám đốc của các cô.
Nếu chỉ là đánh vào tay hoặc chân của đối phương thì cũng không sao, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác và cố nhịn đau của đối phương, cộng thêm quỹ đạo vung tay, độ cao và vị trí đứng của đối phương, trong khoảnh khắc đó Chu Mỹ Tây nhận ra mình đã đánh vào gà con của đối phương mất rồi.
Hoặc cũng có thể là viên bi nhỉ? Bởi vì Chu Mỹ Tây cảm nhận rõ ràng từ mu bàn tay đến đầu ngón tay đều có cảm giác, còn hơi đàn hồi, nhưng chắc chắn không phải là cảm giác cứng đờ khi đánh vào đùi.
Hay là cả hai thứ luôn?
Trong đầu Chu Mỹ Tây chợt trống rỗng.
Nhưng ít nhất cô cũng đã chứng thực được một tin đồn luôn lan truyền trong công ty: "Cái đó của Tổng Giám đốc Lăng rất lợi hại.
Suy nghĩ này không thể nghĩ sâu hơn, nếu không cô sẽ không thể nhìn thẳng vào mặt đối phương nữa.
Chu Mỹ Tây nhanh chóng bình tĩnh lại, giả vờ như không biết mình đã đánh trúng thứ gì, vô tội và chân thành chào hỏi sếp: "Chào Tổng Giám đốc Lăng, xin lỗi anh, tay tôi hơi tê."
Sắc mặt Lăng Nguyệt trở lại bình thường, khẽ nhếch môi gật đầu với cô: "Chào buổi sáng, không sao."
Lăng Nguyệt không để ý, cô giả vờ như không biết chuyện gì, chuyện này coi như bỏ qua thôi.
Dù sao bình thường Chu Mỹ Tây cũng không có liên hệ công việc trực tiếp với anh.
Chu Mỹ Tây là nhân viên hành chính, có thể nói là có tiếp xúc với tất cả mọi người trong công ty trừ anh ra.
Bởi vì anh có trợ lý.
Nhưng điều tồi tệ là trợ lý của Lăng Nguyệt bắt đầu nghỉ phép để chăm sóc vợ sinh con từ tuần này, vài người trong bộ phận hành chính của họ bắt đầu thay phiên nhau làm trợ lý tạm thời cho anh.
Và lý do cô đến sớm hôm nay là vì hôm nay đến lượt cô làm thay.
Thang máy đến tầng công ty, Chu Mỹ Tây giữ nút mở cửa cho Lăng Nguyệt ra ngoài trước, đợi anh đi được vài bước cô mới ra khỏi thang máy.
Đấy xem đi, cô là một người rất chú ý đến chi tiết, sắp được thăng chức lên trưởng phòng rồi, vậy mà lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Chính cô cũng không thể tha thứ cho mình nổi.
Chu Mỹ Tây đi đến chỗ ngồi của mình đặt túi xuống, còn chưa kịp mở máy tính, đã đi pha cho Lăng Nguyệt một cốc latte, đặt lên khay nhỏ rồi bưng đến văn phòng của Lăng Nguyệt.
Cô đứng trước cửa kính gõ cửa, đợi hai giây mới đẩy cửa đi vào, người đàn ông đang quay lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại. Anh đã cởi áo khoác vest, chỉ mặc áo sơ mi và áo gile, một tay đút vào túi quần tây, khi quay người lại, Chu Mỹ Tây thật sự rất khó để không liếc nhìn vào chỗ đó của anh.
Thật sự xong đời rồi.
Lăng Nguyệt cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy cô thì rõ ràng anh cũng sững người một lúc, sau đó trên mặt thoáng qua vẻ không được tự nhiên.
Biểu cảm thì Chu Mỹ Tây còn có thể bỏ qua, nhưng anh lại lúng túng sờ sờ lông mày để che giấu, đúng là kiểu càng muốn che thì lại càng lộ mà.
Tật xấu ngượng ngùng dùm người ta của Chu Mỹ Tây lại tái phát.
Cô làm như không nhìn thấy gì, tự mình bình tĩnh, điềm nhiên như không có việc gì, còn phải tỏ ra chuyên nghiệp hơn nữa, cô đặt cà phê lên bàn làm việc của Lăng Nguyệt, báo cáo lịch trình công việc hôm nay với anh: "Tổng Giám đốc Lăng, chào ngài, tôi là Tiểu Chu, là trợ lý tạm thời của ngày hôm nay. Hôm nay ngài có tổng cộng ba lịch trình, buổi sáng là hội nghị hợp tác dự án, buổi chiều có Vân Phong đến ký hợp đồng, buổi tối còn có một buổi tiệc rượu bên phía sản xuất, đây là tài liệu hội nghị và hợp đồng, mời ngài xem qua."
"Ừ." Lăng Nguyệt khẽ hắng giọng, không tự nhiên liếc nhìn cô một cái, nói: "Cứ để đó đi.”
"Vâng, Tổng Giám đốc Lăng." Chu Mỹ Tây thong thả đặt tài liệu xuống, xoay người ra khỏi văn phòng.