Khi Chim Hoàng Yến Không Còn Ngoan Ngoãn Nữa

Chương 5

Trước Sau

break

Kỳ Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì áo đã được thả xuống. Người đàn ông thờ ơ buông một câu: "Ăn cơm đi."

Cuối cùng cũng được "tha cho ăn" rồi.

Kỳ Cảnh lại ngồi vào ghế, tiếp tục thong thả ăn uống, đối với hành động vừa rồi của anh cũng chẳng mấy bận tâm. Có lẽ Bạc Thừa Ngạn chỉ là không hài lòng khi thấy "con vật nuôi" của mình phát triển không đúng như mong muốn mà thôi.

Nhưng mà có thể làm gì được đây, hiện tại cậu đang tuổi dậy thì, tất cả dinh dưỡng đều dồn hết vào xương cốt.

Mỡ thì chẳng tích lại được.

Ăn no xong, Kỳ Cảnh ngoan ngoãn nói: "Tiên sinh, em ăn xong rồi."

Chim hoàng yến là hình tượng gì chứ? Đương nhiên là dịu dàng, ngoan ngoãn, nghe lời rồi.

Kỳ Cảnh sống trong biệt thự này đã ít nhất nửa năm, cậu học được đến mức lửa thuần xanh, ngay cả độ cong khóe môi khi mỉm cười cũng có học vấn trong đó.

Theo thường lệ thì, lúc này Bạc Thừa Ngạn thường sẽ đứng dậy rời đi, bởi vì bữa ăn đã kết thúc.

"Ăn tiếp đi."

"..."

Kỳ Cảnh ngẩn ra một chút, cậu thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn không dám cãi lời, mà lại uống thêm một bát canh sườn.

"Xong rồi."

"Uống thêm bát nữa."

Kỳ Cảnh có chút chịu không nổi, nhưng vẫn miễn cưỡng múc thêm một bát, cố gắng ép mình ăn.

No căng cả bụng.

Nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị uống hết thì...

Bạc Thừa Ngạn hơi nhướng mày, anh đứng dậy, đưa tay lấy bát canh trong tay cậu đi.

Rồi phân phó: "Sau này cho cậu ấy ăn bốn bữa."

Kỳ Cảnh hơi mấp máy môi, vẻ yếu ớt bất lực còn chưa kịp bộc lộ thì người kia đã đi lên lầu rồi.

Bốn bữa... muốn làm cậu no chết luôn sao.

Thế nhưng...

Thiếu niên quay đầu nhìn cầu thang, thấy bóng lưng người đàn ông. Ngay khi đối phương xoay người liếc lại, cậu vội vàng quay đi.

Tim đập thình thịch.

Đáng sợ quá, chẳng lẽ đối phương mọc mắt sau lưng sao?

Kỳ Cảnh ngồi dưới lầu thêm một lúc lâu, chắc chắn đã an toàn mới dám lên phòng, đi thang máy.

Sau này Bạc Thừa Ngạn cho người lắp cái thang máy này, nhưng lại ít khi dùng, nên ngược lại để cậu được hưởng lợi.

Kỳ Cảnh hiếu kỳ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương thang máy, cậu hơi nghiêng đầu, rồi vén áo nhìn thử vòng eo.

Phồng cả lên rồi...

Tắm rửa xong, Kỳ Cảnh bắt đầu làm bài tập, chỉ là trên mặt bàn có chút kỳ lạ, hơi dính dính, lại có mùi khét.

996 là hệ thống, cậu biết, nhưng chưa từng thấy nó có hình thể, nó đã làm gì trên bàn thế này?

Chẳng lẽ là bị hỏng rồi?

Đó là suy nghĩ trực giác của Kỳ Cảnh.

Ban đêm có gió nhẹ thổi, khoảng chín giờ tối làm xong bài tập, cậu ngáp một cái. Nhưng lại nghe thấy tiếng ho từ phòng bên cạnh.

Cậu khẽ nhíu mày.

Chuyện gì vậy?

Bạc Thừa Ngạn sắp xếp phòng của mình ngay sát vách, trên lầu hai có hành lang thông, hơn nữa anh lại thường không đóng cửa, nên đôi khi cậu có thể nghe được một vài động tĩnh.

Thiếu niên cẩn thận đứng lên, lẽ nào Bạc Thừa Ngạn bị bệnh rồi?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc