Khi Chim Hoàng Yến Không Còn Ngoan Ngoãn Nữa

Chương 13

Trước Sau

break

Thật ra trong lòng Giang Tu Viễn có chút lo lắng. Cậu ta không hiểu sao, bỗng dưng lại cảm giác xung quanh mình đông người hơn hẳn, rõ ràng lúc nãy nào có nhiều người như vậy?

Còn nữa, người tên Kỳ Cảnh kia, sao trông lại hứng thú đến vậy nhỉ?

Chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác của cậu ta thôi sao?

Nhưng không, Kỳ Cảnh thật sự rất háo hức. Đôi mắt cậu sáng rực, trong lòng tràn đầy mong muốn công khai quan hệ với Bạc Thừa Ngạn, xác thực bản thân chính là “chim nhỏ” họa thủy yêu nghiệt.

Như vậy, địa vị của cậu mới có thể càng thêm vững chắc.

Cậu mím môi, ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, tràn đầy tự tin.

Ánh mắt đó khiến Giang Tu Viễn càng nhìn càng bực bội. Ý gì đây? Kỳ Cảnh đang muốn khiêu khích cậu ta sao?

Cậu ta lạnh giọng mỉa mai: “Cậu cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi. Ai mà chẳng biết Bạc tổng ngày xưa chơi bời thế nào, những người ở bên cạnh hắn, hắn còn chẳng bao giờ nương tay, cậu nghĩ mình là ai chứ?”

Ánh mắt Giang Tu Viễn lướt từ trên xuống dưới, cũng chỉ là một món ngọt ngon mềm để người ta nếm thử mà thôi.

Lúc này, Trần Trác bước dài chân chen vào giữa đám đông, giả vờ như đang nói chuyện làm ăn. Anh ta khẽ chạm ly với một người bên cạnh, mỉm cười: “Tô tổng, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?”

Thực chất, ánh mắt Trần Trác vẫn đặt nơi tháp tráng miệng. Cậu bé kia ăn mặc tinh xảo như một búp bê nhỏ, liệu lát nữa có bị Giang Tu Viễn bắt nạt đến mức khóc không?

Kỳ Cảnh hít sâu một hơi, khẽ véo lòng bàn tay mình, đôi mắt thoáng trở nên mờ ảo. 

Giọng cậu trầm thấp: “Không sao cả. Tôi thích Bạc tổng. Anh ấy không cần tôi… tôi vẫn thích.”

Mọi người xung quanh nhìn nhau, trong lòng như được “huấn luyện” cảm xúc, đây chẳng phải tình yêu khắc cốt ghi tâm sao?

Nhạc nền trong câu lạc bộ là tiếng violin du dương, xen lẫn tiếng ly thủy tinh chạm nhau lách tách.

Trần Trác còn chưa kịp quan sát kỹ thì chợt phát hiện đám đông quanh mình đã dần rút đi. Vai anh ta bất ngờ bị kéo:

“Ra ngoài trước đã.”

Thực ra, khu vực tháp tráng miệng vốn rất nhỏ. Kỳ Cảnh lại đứng quay lưng với đám đông, nên hoàn toàn không biết mình giờ chẳng còn khán giả nào nữa.

Giang Tu Viễn thì vẫn chìm trong cơn giận, đôi mắt đỏ bừng. Cái trò giả vờ sâu sắc này là sao chứ?

Thủ đoạn cũng cao tay thật!

Không khí căng thẳng đến mức cậu ta không nhận ra rằng, cách đó không xa, Bạc Thừa Ngạn đang nhìn, giữa đôi mày thoáng hiện nếp nhăn.

Bởi vì…

[Cậu nghĩ mình là ai chứ! Tôi là một chú chim nhỏ đáng yêu, hihi.]

Cậu bé thậm chí còn bắt chước giọng điệu của Giang Tu Viễn, vừa tự hỏi vừa tự trả lời, nét mặt hớn hở như một đóa hướng dương.

Bạc Thừa Ngạn nhắm mắt, cảm giác như trán mình đang giật giật, ép buộc bản thân phải dừng bước.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Giang Tu Viễn lại nghiến răng nói: “Cậu nghĩ mình có thể ở bên hắn được bao lâu? Những kẻ bị Bạc Thừa Ngạn vứt bỏ, chẳng ai có kết cục tốt đẹp đâu!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc