Khi Chim Hoàng Yến Không Còn Ngoan Ngoãn Nữa

Chương 11

Trước Sau

break

Khóe môi cậu khẽ nhếch lên.

Thế nhưng vừa bỏ miếng socola vào miệng, cậu lại bị vị đắng của nó làm cho nhăn mặt.

Cậu khẽ nhíu mày, rồi định đi lấy chút nước uống.

Ngay lúc ấy, một bàn tay vươn ra.

Ngón tay cậu ta đeo nhẫn nạm kim cương, còn làm cả nail, lấp lánh rực rỡ.

Trong tay cậu ta là một ly rượu màu xanh lam, lại còn là dạng loang màu.

"Cậu tên Kỳ Cảnh đúng không?"

Người đàn ông mở miệng chính là Giang Tu Viễn, quần áo trên người cậu ta chẳng hề nghiêm chỉnh, nửa thân trên còn mặc lưới đen xuyên thấu. Trên môi cắm khuyên, mắt đeo kính áp tròng xanh biếc, trông giống hệt một con yêu tinh vậy.

Cậu thiếu niên gật đầu, thành thật nói: "Là tôi."

"Nhưng tôi không uống rượu, xin lỗi."

Kỳ Cảnh nói rất nghiêm túc, rồi còn hỏi lại: "Vậy anh tên gì?"

Giọng điệu cậu hết sức đơn thuần.

Có lẽ là do dây thanh quản còn non, nên cho dù Kỳ Cảnh chỉ nói bình thản, nhưng trong tai những người lớn hơn vẫn mang theo chút giọng điệu... mềm mại, nũng nịu.

Ít nhất thì Giang Tu Viễn nghĩ là như vậy.

Cậu ta lập tức cảm thấy mình bị dìm xuống, giọng nói châm chọc: "Cậu cũng dùng cái giọng đó để quyến rũ Bạc tổng sao?"

"Quyến rũ cái gì?" Kỳ Cảnh không hiểu, lại tò mò hỏi ngược.

Người xuất thân từ núi rừng, điều thiếu nhất chính là kiến thức, chứ tò mò thì lại chẳng thiếu bao giờ.

"..."

Giang Tu Viễn im lặng một hồi, rồi liếc mắt: "Là quyến rũ bằng sắc đẹp."

Kỳ Cảnh suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Đúng vậy. Làm nghề này, thì phải biết quyến rũ chứ."

Một hai giây sau.

Cậu lại gật gù: "Tôi hiểu rồi."

Giang Tu Viễn đỏ cả mặt, giọng cũng suýt mất khống chế: "Cái gì mà gọi là làm nghề này, cậu hiểu cái gì chứ?!"

Có vài ánh mắt liếc sang.

Người trong sảnh chồng chéo, bóng người nối tiếp.

Bạc Thừa Ngạn chỉ ngồi trên ghế sofa bên cạnh, mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn cảnh tượng phía xa.

Người bên cạnh nịnh nọt: "Hôm nay sao Bạc tổng lại chịu mang bảo bối nhỏ ra ngoài vậy?"

"Cậu để cậu ấy ngồi đó một mình à?"

"Trước giờ đâu thấy cậu cho cậu ấy đi cùng đâu. Tôi có thể chạm thử một chút không?"

Trong ánh đèn chập chờn, một ánh mắt lạnh lẽo lia sang.

"Trần Trác."

Người đối diện lập tức thu liễm lại, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo chút trêu chọc, khẽ nói: "Cái người Giang Tu Viễn kia... chẳng phải từng định quyến rũ cậu sao?"

"Cậu không sợ cậu ta nói bậy à?"

Trần Trác vừa cười vừa lắc lắc ly rượu, anh ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra hết, đứa trẻ này bước vào mà chẳng có chút sợ hãi nào, quang minh chính đại, thật sự trong sáng.

E rằng đến hôn còn chưa từng hôn qua.

Bạc Thừa Ngạn quả thật là... 

Nuôi người thành thói quen, như một sở thích vậy.

Đây là lần đầu Kỳ Cảnh trò chuyện với người khác trong loại hội sở như thế này, cậu nghe rất chăm chú, chỉ là dễ bị phân tâm.

Chiếc khuyên môi của người kia cứ lắc lư, khiến cậu nhìn mãi.

"Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không đấy!"

Giang Tu Viễn liếc mắt, cậu ta giơ ngón tay uốn éo, tức đến bực mình.

"Khuyên môi của anh đẹp quá."

"...Thật sao?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc