Những câu Thi Hạ Dương thốt ra bao giờ cũng có thể khiến Uông Thịnh bất ngờ, như thể bầu trời không còn mưa mà lại đột ngột trút xuống những viên kẹo trái cây đủ vị.
Những viên kẹo ấy tuy ngọt nhưng lại cứng ngắc, cứ liên tiếp đập vào đầu hắn.
Cũng lợi hại thật.
"Trong đầu cậu toàn những thứ gì thế?".
"Vốn tôi định ăn uống chơi bời, nghịch ngợm gây sự, rồi cứu vớt thế giới". Thi Hạ Dương còn thản nhiên đáp. "Giờ chỉ muốn làm chuyện mười tám cộng thôi".
Lẽ ra thành tích môn văn của Thi Hạ Dương không thể thấp được, Uông Thịnh thấy cậu sử dụng ngôn ngữ thành thạo lắm.
"Chỉ cho mỗi cậu thôi đấy". Hắn bóp mông Thi Hạ Dương. "Tối nay thì không được, không phải cậu thích là được đâu".
"Vì sao?". Thi Hạ Dương hỏi. "Tối nay cậu hẹn người khác à?".
Uông Thịnh dở khóc dở cười.
"Sao? Cậu còn có đứa khác ngoài tôi đúng không?". Thi Hạ Dương bĩu môi. "Được rồi, xem ra tôi phải tỉnh mộng thôi. Cái gì mà thích tôi, theo đuổi tôi, muốn cùng tôi vào đại học, toàn lời chót lưỡi đầu môi trên giường chứ gì, có khi cậu nói với bao nhiêu người khác rồi ấy".
"Cậu muốn thế nào?". Dĩ nhiên Uông Thịnh biết nhãi con này đang quậy mình, hắn cứ để mặc cho cậu quậy, để xem cuối cùng đồ ngốc ấy sẽ diễn vở kịch gì.
"Cậu không cho tôi xoạc thì tôi cũng đâu ép được, tôi không chơi trò cưỡng ép". Thi Hạ Dương nói. "Tôi phải tìm xem có ai giải giúp thứ kịch độc nhân gian này không, nam nam song tu hay gì đó ấy".
Uông Thịnh định vờ giận để dọa Thi Hạ Dương, dù sao nhãi con này chỉ ăn cứng chứ không ăn mềm mà.
Nhưng hắn không làm được. Đối mặt với một Thi Hạ Dương thế này thì hắn không làm giá nổi.
"Được rồi, đừng nghịch nữa". Uông Thịnh lấy khăn ướt trong túi ra lau cho Thi Hạ Dương. "Tối nay cô chủ nhiệm tới thăm nhà, để mai tôi hầu cậu sau".
Thi Hạ Dương đột nhiên bật cười.
"Được!". Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, cực kì ưng cách dùng từ của Uông Thịnh.
"Hầu" à, Thi Hạ Dương thích từ này lắm.
"Ưm". Cậu lại gọi Uông Thịnh bằng giọng mềm nhũn.
Hắn lau xong tay thì giúp cậu kéo khóa quần: "Sao?".
"Khen thưởng cho cậu nha". Thi Hạ Dương nói. "Qua đây nào".
Uông Thịnh nâng mắt nhìn cậu, nghiêng người sang.
Thi Hạ Dương đột nhiên vòng tay qua cổ hắn, thè lưỡi ra liếʍ một cái trên môi hắn, rồi lại dán bờ môi nóng bỏng bên vành tai Uông Thịnh. Cậu thở gấp một tiếng yêu kiều, nghe như đang lên đỉnh, thốt ra câu: "Chồng ơi, anh giỏi quá".
Thi Hạ Dương biết châm lửa thật, chỉ cần dùng một cây đuốc nhỏ đã thiêu trụi cả cánh rừng trong lòng Uông Thịnh.
Hắn như sắp thăng thiên, phải nghiến răng thật chặt mới kìm lại được mong muốn kéo tay người ta trèo tường ra ngoài đi thuê phòng làʍ t̠ìиɦ.
"Tự học thành tài đó". Cậu cười hì hì, ngón tay mân mê quanh đầu ngực hắn cách lớp sơ mi đồng phục. "Chồng dạy hay này, em thì học giỏi, không muốn thành tài cũng khó!".