Uông Thịnh hiểu Thi Hạ Dương rất rõ: nhãi con này chính là loại người "sướиɠ thì sao cũng được" điển hình, miệng cậu nói toàn lời thật lòng, nhưng lời thật lòng ấy cũng chỉ để hưởng ngon ngọt.
Hắn chẳng có cách nào, mà cũng không phủ nhận nổi rằng mình chỉ có thể phục tùng cậu.
Tốc độ trên tay dần tăng nhanh, lại khiêu khích hai tai đỏ bừng, Thi Hạ Dương bắn rất nhanh.
Cậu tăng lực tay, nghe tiếng thở dốc dần trở nên gấp gáp của Uông Thịnh thì thỏa mãn vô cùng.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc một người cái gì cũng không làm nổi như mình cuối cùng lại tìm thấy cảm giác thành tựu trong tình huống thế này, thế là sao?
Nhưng dù đúng hay sai, Thi Hạ Dương cũng đã lún sâu vào mất rồi.
Cái ôm vừa nóng vừa chặt, Thi Hạ Dương có cảm giác mình sắp hòa tan vào lồng ngực nóng bỏng kia mất rồi.
Nụ hôn vừa kịch liệt vừa triền miên, như thể muốn nuốt cậu vào bụng, như muốn mê hoặc cho cậu choáng váng.
Chỉ hôn cái thôi mà Thi Hạ Dương cũng rêи ɾỉ, đến khi Uông Thịnh tách ra cậu lại níu lấy hắn, vặn vẹo trong lồng ngực hắn: "Cái này gây nghiện đúng không?".
"Cái gì?".
Thi Hạ Dương kéo tay Uông Thịnh đặt lên mông mình, mân mê kẽ mông qua lớp quần đồng phục: "Cái này này".