Cậu trôi nổi giữa đại dương ấy, một chốc bị quăng lên không trung, rồi một chốc lại bị kéo xuống nơi sâu thẳm tận cùng.
Dưới đáy sâu kia có mọc một loại dây leo chẳng rõ tên là gì, nó quấn quanh mắt cá chân kéo cậu xuống, rồi lại bò trườn lên thân mình cậu. Từng nhánh cây đụng chạm khắp nơi trên cơ thể cậu, khiến cậu ngứa ngáy, móc lấy linh hồn bé nhỏ trong cậu, muốn tính mạng cậu.
Khắp người bị quấn chặt, thứ thực vật chết người kia vừa phun thứ độc dược thúc tình, vừa liếʍ cắn da thịt cậu.
Thi Hạ Dương thấy mình sắp chết mất.
Cậu túm lấy Uông Thịnh cầu cứu, rồi bị người ta lật lại.
Hai người cuối cùng cũng làm ở tư thế mặt đối mặt, rõ ràng phải vụng về lóng ngóng biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng lại dựa vào bản năng mà thành thạo vô cùng.
Thi Hạ Dương quấn đôi chân thon dài quanh eo Uông Thịnh, rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ.
Khi dương v*t lần nữa được rút ra rồi lại cắm mạnh vào ở một tư thế khác, Thi Hạ Dương dụi vào vai Uông Thịnh, rêи ɾỉ trong hỗn độn.
Thứ gì cũng chân thực.
Và còn đẫm dục tình hơn trong mơ nhiều.
Một tay Uông Thịnh ôm eo Thi Hạ Dương vì sợ cậu ngã, một tay còn lại chẳng chịu cô đơn mà xoa rồi lại bóp bờ mông nóng rực, như đang xoa một cục bột chưa được nhào nặn tử tế.
Hắn liếʍ láp tai Thi Hạ Dương như quỷ ma, ngày càng dùng nhiều sức, ngày càng điên cuồng.
Cậu bắt đầu đuối sức, không ôm Uông Thịnh nổi nữa, cả người xìu xuống.
Uông Thịnh chỉ đè người ta xuống giường, nâng hai chân cậu đặt lên vai mình, tiếp tục thọc vào rồi rút ra thật mạnh.
Thi Hạ Dương nằm thẳng, nửa người dưới treo trên không trung, đúng là tiện cho Uông Thịnh.
Cậu vừa hé mắt đã đối diện với ánh nhìn từ hắn, trái tim như bị thứ gì đụng đến, ngửa đầu rêи ɾỉ trong nháy mắt, âm cuối chắc phải bật lên tận quãng tám.
Ván giường kêu kẽo kẹt theo từng chuyển động của hai người, hòa âm với tiếng rêи ɾỉ của Thi Hạ Dương.
Uông Thịnh nhìn khuôn mặt đỏ bừng và dương v*t đã nửa mềm của người kia, hưng phấn đến độ chỉ muốn đóng đinh cậu lên giường mình.