Chẳng biết Uông Thịnh đã tưởng tượng cảnh mình tiến vào thân thể Thi Hạ Dương biết bao lần. Trong những cơn mơ ấy, Thi Hạ Dương vừa bị hắn đè dưới người vừa rêи ɾỉ, biểu cảm có khi hưng phấn mà cũng có lúc khổ sở, cũng thi thoảng là chống cự.
Hắn vốn tưởng những đoán định ấy đã chuẩn bị hết thảy cho sự việc lần này rồi, hắn cũng biết Thi Hạ Dương có thể phản ứng theo bất cứ tình huống nào, nhưng lại chẳng ngờ các mơ mộng kia lại không tài nào sánh nổi một Thi Hạ Dương thực sự.
Hành động tiến vào rồi cọ xát, mọi cái ôm và nụ hôn, những tiếng rên và lớp mồ hôi trải khắp đều quá đỗi chân thực. Đến khi hắn đã hoàn toàn vào hết, cố tình thúc mạnh vào sâu trong đầy ác ý, tiếng rêи ɾỉ của Thi Hạ Dương lại càng quyến rũ hơn bao giờ hết.
Chỉ cần thế thôi, dương v*t của Uông Thịnh lại to thêm một vòng.
Thi Hạ Dương nhắm mắt, vẫn cắn ga trải giường, lần nào bị thúc cũng rên ưm ưm a a.
Đây là rên giường trong truyền thuyết đúng không?
Thi Hạ Dương nhớ đến những tấm ảnh mình từng xem, nhớ đến tiếng thở dốc của Uông Thịnh mà mình đã ghi âm lại. Cậu quay đầu nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng đã bị hôn.
Cậu phát hiện hóa ra mình lại hơi thích hôn tên khốn này, lúc đầu lưỡi bị quấn lấy, thì dường như trái tim cũng rối ren theo.