Giây phút Uông Thịnh nói câu "Cảm ơn bé cưng" kia, ý thức của Thi Hạ Dương mới dần dần quay lại.
Cậu bắt đầu cảm nhận được sự dính dớp trong lòng bàn tay, lồng ngực nóng rẫy đang áp sát vào mình, mùi hương kì quái tràn khắp cả căn phòng, và tiếng quạt trần ù ù không dứt.
Cậu chậm rãi nhìn sang người trước mặt, rồi nói: "Cái ** mẹ".
Đến lúc phản ứng lạ, Thi Hạ Dương mới chửi: "** má cậu khinh tôi đấy à?".
"Cảm ơn". Uông Thịnh lau tay xong thì lễ phép nói vậy, rồi lại với tay xuống cặp sách mình, lôi một gói khăn ướt bên trong ra.
Thi Hạ Dương bất mãn: "Cậu có còn gì? Sao phải dùng áo tôi lau tay? Bệnh à?".
"Tay tôi ướt". Uông Thịnh đáp. "Toàn hàng của cậu bắn ra đấy".
"Cậu có ý gì? Chê tôi bẩn à?". Thi Hạ Dương tức điên lên, định giơ tay sang quẹt vào tay Uông Thịnh trả thù.
Kết quả là bị người kia túm lấy tay.
Uông Thịnh nhìn cậu với khuôn mặt bình thản, rồi lè lưỡi liếʍ từng ngón tay dưới ánh mắt khiếp sợ của cậu, lại từ ngón tay chuyển qua lòng bàn tay, liếʍ sạch chỗ dịch trắng nhớp dính trên tay Thi Hạ Dương.
** má tên này bị gì vậy?
Thi Hạ Dương ngơ ngác.
Nhưng gì thì gì, lúc bị liếʍ ngón tay trái tim cậu vẫn run bần bật, như có ai cầm cọng lông vũ quẹt qua quy đầu.
"Cậu thấy tôi có chê cậu bẩn không nào?".
Thi Hạ Dương rụt tay về, giật một tờ khăn ướt của Uông Thịnh, vừa lau tay vừa độp lại: "Nhưng tôi chê, tay tôi dính toàn nước miếng cậu".
Uông Thịnh cười, tiếng cười ấy khiến Thi Hạ Dương suýt cứng lên lần nữa.
Chẳng phải tên oắt này mới có mười bảy thôi ư? Sao cười mà cũng gợi cảm thế?
Thi Hạ Dương rất nghi Uông Thịnh đã lén tìm người chỉ dạy.
Cậu đỏ mặt cúi đầu lau tay, bên tai vẫn đầy những tiếng rêи ɾỉ.
Lố quá, Thi Hạ Dương không thích.
Cậu thích người ít nói, giọng trầm, đến lúc mấu chốt khẽ thì thầm bên tai một tiếng là có thể câu hồn cậu đi mất.
Uông Thịnh rút tiếp một tờ giấy ướt, không dùng cho mình mà nghiêng người lau thằng nhỏ đã nhũn xuống của Thi Hạ Dương.
Bắn xong cái là tên nhãi này mềm oặt xuống, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, khiến hắn chỉ muốn bắt nạt mãi không thôi.
Động tác của Thi Hạ Dương dần chậm lại, cậu vờ như đang ngắm nghía tay mình, nhưng thực ra là đang trộm nhìn Uông Thịnh.
Tờ giấy ướt chạm vào nơi ấy, nhẹ nhàng và cẩn thận, trông có vẻ khá dịu dàng.
Thi Hạ Dương thấy tính ra thì Uông Thịnh vẫn còn có lương tâm, không phải kiểu sướиɠ rồi bỏ kệ cậu.
Trong tai nghe, hai diễn viên kia đột nhiên bắt đầu rêи ɾỉ cao vút. Thi Hạ Dương nhìn sang máy tính, gã đang nằm bị thúc mạnh tới nỗi điên đảo tâm hồn, tiếng da thịt vỗ vào nhau bành bạch.
Cậu trơ mắt nhìn - trong những giây cuối cùng, thứ to lớn kia rút ra từ trong cặp mông đỏ bừng, sau đó từng dòng dịch trắng bắn lên mặt người đối diện.
Thi Hạ Dương nghĩ: ** má, còn chơi được như thế nữa cơ à?
Cậu quay đầu, nhìn thoáng qua Uông Thịnh.
"Có gì thì nói đi". Uông Thịnh lau sạch sẽ cho cậu rồi nhét thứ mềm nhũn kia vào chiếc qυầи ɭóŧ in hình siêu nhân cực kì sống động, rồi lại kéo khóa quần, cài nút giúp cậu.
Thi Hạ Dương chẳng dám nói, cậu chỉ thấy tên Uông Thịnh này là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Uông Thịnh sửa sang cho cả hai người, cài chỉn chu đến tận chiếc cúc cao nhất.
Hắn vứt hết giấy ướt vào thùng rác, rồi xoay người mở cửa sổ.
Mặt trời ngoài kia đã sắp lặn, cửa sổ mở toang, từng cơn gió khô mát thổi vào.
Thi Hạ Dương hỏi: "Cậu không sợ có người theo dõi à?".
Uông Thịnh nhìn bên ngoài, bình tĩnh nói: "Lúc cậu ra ngoài, tôi đã kiểm tra khắp căn phòng này rồi".
Thi Hạ Dương trợn trắng mắt.
Thực ra cậu biết ở đây chẳng có ai theo dõi từ lâu rồi, một quán net bé tí rách nát thế này, có cái camera lắp trước cửa mà cả năm nay đã mở ra đâu.
"Thế không sợ tôi tố cáo cậu à?". Thi Hạ Dương hỏi. "Lỡ, tôi, tôi không phải loại đó thì sao?".