Hắn kéo tay Thi Hạ Dương đặt vào dương v*t mình: "Làm tôi bắn đi nào".
Thế này là đã dễ lắm rồi, nếu hắn không nể tình hôm nay là lần đầu của cậu, thì nhất định Uông Thịnh sẽ ấn đầu Thi Hạ Dương xuống bắt cậu ngậm lấy nó.
Thi Hạ Dương hơi bất mãn, nhưng người ta cũng tuốt cho mình nãy giờ rồi, cũng nên trả ơn đàng hoàng chứ.
Cậu nắm lấy nó đầy miễn cưỡng, không nhịn được mà cảm thán một câu: "Sao cậu dậy thì tốt thế nhỉ?".
Uông Thịnh cười, hỏi bằng giọng trầm trầm: "Thích không?".
Thi Hạ Dương giật mình, lí nhí: "Tôi thích cái thứ của nợ này mà làm gì?".
Bên tai cậu lại vọng tiếng cười, tới mức da gà da vịt nổi cả lên.
"Đừng nói nhiều, tuốt nhanh lên". Uông Thịnh lại ra lệnh.
Thi Hạ Dương đã hoàn hồn nên chẳng ngoan như lúc nãy nữa. Cậu đột nhiên nhớ lại mục đích mình gọi người ta vào phòng, tuy quá trình không giống trong tưởng tượng, nhưng trêu hắn thì vẫn được.
Cậu trộm sờ vào điện thoại, đây là cái cũ vừa được mẹ cho tháng trước.
Không đủ dung lượng quay video, nhưng ghi âm thì vẫn được.
Cậu mở chức năng ghi âm rồi đặt lên bàn, Uông Thịnh quay lưng lại phía bàn nên chẳng hề hay biết.
Chuẩn bị xong xuôi, Thi Hạ Dương cố ý hỏi: "Uông Thịnh này, cậu thích con trai à?".
Dù sao đây cũng là người hắn tơ tưởng ngày đêm, bình thường cậu nhìn hắn một cái là hắn đã cứng được rồi. Giờ cậu lại tự tay sờ vào thứ ấy, sao mà Uông Thịnh không hưng phấn cho được?
Kĩ thuật thì từ từ sau này rèn, Uông Thịnh tin chắc rằng mình có thể dạy Thi Hạ Dương thành tài.
"Trả lời coi". Thi Hạ Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu tăng tốc, xấu xa muốn người kia đáp lời.
Nhưng Uông Thịnh sống chết chẳng mở miệng, chỉ như phối hợp mà bắt đầu thở dốc.
Thi Hạ Dương cau mày muốn biện minh, nhưng đột nhiên bờ môi lại bị ngậm lấy.
Uông Thịnh đã sắp lên đỉnh rồi. Một tay hắn bóp mông cậu, một tay túm tay cậu lên xuống điên cuồng, hoành hành trong miệng cậu như tên đao phủ đã giết người đỏ mắt, mυ"ŧ lưỡi cậu, mυ"ŧ môi cậu. Tới khi Thi Hạ Dương cảm giác miệng mình đã sưng lên, thì Uông Thịnh rên nhẹ một tiếng, bắn.
Tiếng rên ấy gợi cảm tới mức Thi Hạ Dương sững sờ. Cậu chớp mắt, thở hổn hển, mãi không hoàn hồn.