Trong giấc mơ, Ôn Lạc Nhiên nhận thức được rõ ràng, thế giới này thực chất chỉ là một quyển tiểu thuyết trinh thám có tên là "Tâm Nghiện". Còn bản thân cậu thì chỉ là một tiểu pháo hôi, ngoài nhiệm vụ xinh đẹp “làm nền” thêm màu sắc cho cuốn tiểu thuyết này thì hoàn toàn không có vai trò gì cả.
Và trùm cuối trong tiểu thuyết này, chính là… Thi Tiệm Ninh.
Thi Tiệm Ninh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, quan hệ với người thân căng thẳng, trưởng thành trong đấu đá gia tộc... tất cả khiến điều này khiến nội tâm của Thi Tiệm Ninh ngày càng vặn vẹo. Hắn dựa vào IQ siêu cao của mình gây ra hàng loạt vụ giết người hàng loạt, khiến cặp đôi công – thụ chính trong truyện phải khổ sở truy tìm.
Mà khủng khiếp hơn nữa là, cuối cùng Thi Tiệm Ninh còn vì yêu không được, mà bắt cậu rồi giam cầm lại, ngược đủ kiểu, sau đó còn thẳng tay giết chết cậu.
Vì vậy, khi tỉnh lại, Ôn Lạc Nhiên nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn vãn còn đang nóng hổi, rồi nhìn dãy số 0 dài dằng dặc trong điều khoản bồi thường vi phạm hợp đồng, toàn thân cậu lạnh toát.
Trên đời đúng là chẳng có cái bánh nhân thịt nào từ trên trời rơi xuống cả.
Theo như hợp đồng, là người vừa kết hôn với Thi Tiệm Ninh, tối nay cậu phải theo "trùm phản diện" về nhà họ Thi ra mắt “phụ huynh”.
Giờ nghĩ lại, liệu cậu ly hôn ngay bây giờ thì còn kịp không nhỉ?
…
Hành lý không nhiều, nên Ôn Lạc Nhiên rất nhanh đã thu dọn xong.
Thời gian hẹn cũng đang dần đến gần.
Ôn Lạc Nhiên bước chầm chậm ra khỏi phòng hóa trang, động tác của cậu trì trệ đến mức cuối cùng cũng khiến người khác để ý. Những ánh mắt đầy phức tạp, thẳng thừng và lạnh nhạt bắt đầu đổ dồn về phía cậu. Khi Ôn Lạc Nhiên đi ngang qua một bàn trang điểm, cậu còn nghe thấy có người bật cười khẩy.
Ôn Lạc Nhiên biết, bọn họ chắc đang tưởng rằng cậu không nỡ buông vai diễn kia.
Nhưng xin lỗi nhé, thật ra là tại cậu… sợ chết thôi. Ôn Lạc Nhiên thầm nghĩ: nếu là các người thì cũng chẳng dám đi đâu.
Nhưng cậu cũng hiểu rất rõ là mình không thể chạy trốn.
Nhưng cậu cũng rất rõ là mình không thể chạy trốn.
Lề mề mãi mới đến được chỗ hẹn, vậy mà xe vẫn chưa tới. Biểu chiều ngày vẫn còn làm việc, nên con đường bên ngoài phim trường vắng lặng đến mức chẳng thấy nổi một con kiến.
Ôn Lạc Nhiên không kìm được mà liếc nhìn điện thoại, trong lòng cậu thầm hy vọng có thể nhìn thấy tin nhắn báo hủy hẹn đột xuất.
Tiếc là, ban ngày không phải là lúc để mơ mộng.
Lúc này, tin nhắn cũ cuối cùng cũng được hồi âm.
Thanh: Bảo bối, xảy ra chuyện gì thế?
Đã quen nhau ba năm, nên Ôn Lạc Nhiên cũng đã quá quen với cách gọi này của Tô Thanh Dư.
Cậu gửi lại một đoạn tin nhắn thoại: “Cũng vậy thôi, người thay thế đã vào đoàn rồi. Tiền đền bù cũng tạm được.”
Thanh: Bao nhiêu?