Từ Tết Âm lịch đến giờ Lục Chi không biết vận động là như thế nào, chính vì vậy mà cơ thể của cô rất yếu ớt, ngày hôm qua đôi chân của cô vẫn luôn kẹp chặt lấy eo của Giang Ngộ, kiên trì trong suốt một khoảng thời gian dài, vì vậy khi tỉnh dậy rời khỏi giường, chân của cô phát run đến mức suýt chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất.
Nếu có ai nói xe tải nghiền qua đôi chân của cô cũng không quá lắm, hiện tại cô có cảm giác hai chân của mình trở nên mềm nhũn không còn sức lực.
Cô bước từng bước nhỏ đi vào nhà tắm, tắm nước ấm một lúc cô mới cảm thấy thoải mái hơn.
Vừa tắm xong, Lục Chi đi ra bên ngoài, cô nhìn thấy bữa sáng đã đặt ở trên bàn, có lẽ là Giang Ngộ đã mua cho cô.
Cô vừa ăn bữa sáng vừa gọi một cuộc điện thoại cho cô bạn thân của mình, nói cho cô ấy nghe toàn bộ những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua, hơn nữa cô lại đang có hứng thú chia sẻ chuyện này với người khác, dù sao đi chăng nữa thì đó cũng là trải nghiệm đêm đầu của cô.
Bạn thân của Lục Chi ở đầu dây bên kia rất hứng thú lắng nghe câu chuyện này của cô, cô ấy nói. “Trâu bò, ông xã của cậu trâu bò thật đấy, tớ nghe mọi người nói rằng, sau khi người đàn ông bước qua tuổi hai mươi tám, khả năng tìиɧ ɖu͙© của anh ta sẽ càng ngày càng kém, chất lượng tinh trùng cũng giảm đi rất nhiều, chính vì vậy một khi đã đi tìm đàn ông thì người ta nên tìm đến mấy tên trai trẻ. Ông xã của cậu cũng hơn ba mươi rồi phải không, vậy mà ở phương diện này còn mạnh mẽ như vậy thì đúng là hàng tốt nha. Này, nếu là người thường, không được vài cái liền héo rồi đấy, lúc đó anh ta sẽ nói anh ta mệt rồi. Ông xã của cậu kiên trì được lâu như vậy, cậu sung sướиɠ muốn chết rồi còn gì!”
Bây giờ Lục Chi rất muốn đứng ra che chở cho ông xã của mình, “Ông xã của tớ không giống mấy người đã ngoài ba mươi tuổi đâu nha, anh ấy vẫn còn trẻ lắm đấy! Hơn nữa anh ấy rất chăm chỉ vận động, chính vì vậy vóc dáng cũng rất đẹp, tố chất về thể lực cũng không hề tệ!”
“Được rồi được, mới kết hôn chưa được bao lâu mà cậu đã che chở ông xã nhà mình đến như vậy, khó trách người ta thường hay nói con đường dẫn đến tâm hồn của một người phụ nữ chính là âm đa͙σ của người đó. Dù sao đi chăng nữa thì ông xã nhà cậu cũng đã đi thông vào chỗ đó rồi.”
Lục Chi: "..."
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh vào tối ngày hôm qua, lúc cây gậy thô dài đó của anh chọc vào bên trong là cô lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Giang Ngộ này cũng thật là, không thể chê vào đâu được, cuộc hôn nhân này cho tới thời điểm hiện tại vẫn chưa có khuyết điểm gì để chê trách!
Ngay cả đời sống tìиɧ ɖu͙© của cả hai cũng rất hoà hợp!
Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cô bạn thân nhất của Lục Chi nghe thấy cô cười vui vẻ như vậy, cô ấy cũng cảm thấy Lục Chi hết thuốc chữa rồi. "Cậu vừa yêu vào một cái là như người si tình luôn rồi đấy.”
Lục Chi: "..."
Hình như hiện tại trông cô cũng khá giống… Một kẻ si tình đấy chứ, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người ông xã nhà mình.
...
Vốn dĩ Lục Chi muốn làm bữa tối cho Giang Ngộ, nhưng lúc sẩm tối Giang Ngộ lại bất ngờ gọi điện thoại cho cô, anh nói cô đi sửa soạn một chút, lát nữa anh sẽ về nhà đón cô để đi ăn tối cùng với mình, tối nay anh phải tham gia một bữa tiệc xã giao, mọi người đều muốn anh phải đưa bà xã nhà mình đi theo.
Nghe anh nói như vậy, Lục Chi cảm thấy hơi lo lắng, bởi vì trước kia cô chưa tham gia mấy bữa tiệc xã giao kiểu vậy bao giờ, cô sợ mình sẽ làm mất mặt của anh, cô cũng không biết những người cấp cao như bọn họ sẽ xã giao với nhau như thế nào, cô không có một chút kinh nghiệm nào cả, cô cảm thấy rất sợ hãi.
“Em… Em có thể đi được không vậy? Em chưa tham gia các hoạt động xã giao bao giờ, chờ một chút, em sẽ không làm mất mặt của anh đấy chứ? Mục đích của buổi xã giao này là gì vậy anh?”
Giang Ngộ nhẹ giọng dỗ dành cô, “Không đâu, chỉ là ăn một bữa cơm bình thường mà thôi, bọn họ đều nói anh phải đưa bà xã nhà mình đi cùng, em cứ sửa soạn đơn giản một chút là được.”
Nghe anh nói như vậy, Lục Chi mới bình tĩnh hơn một chút, cô đặt điện thoại di động xuống, sau đó đi sửa soạn ngay lập tức.
Hiện tại vẫn là mùa đông, ở bên ngoài trời rất lạnh, nhưng trong nhà có hệ thống máy sưởi đang hoạt động.
Cô mặc một chiếc áo hoodie kết hợp với quần đùi, không mặc áo lông vũ, cô sợ mặc áo lông vũ sẽ phồng lên khiến mình trở nên mập mạp, không xinh đẹp, nên cô đã khoác thêm một cái áo măng tô ở bên ngoài.
Cô quyết định đi một đôi boots cao đến đầu gối, không mặc quần tất, chỉ mang một đôi tất da mỏng, cô cảm thấy mặc quần tất trông không được đẹp cho lắm, đi dự tiệc như vậy vẫn nên lấy cái đẹp làm chủ, cho nên cô mới mặc mỗi như vậy để đi ra ngoài.
Khi Giang Ngộ về đến nơi, anh gọi điện thoại cho cô, kêu cô xuống dưới, anh còn nhắc nhở cô ở bên ngoài trời rất lạnh, nếu chỉ mặc một cái áo khoác sẽ không đủ.
Cô trang điểm khá nhẹ nhàng, thoáng nhìn qua thì thấy rất xinh đẹp và dịu dàng. Vừa nhìn thấy xe của anh đi đến là cô lập tức chui ngay vào ghế phụ.
Nhìn thấy cô mặc mỗi một cái áo khoác, Giang Ngộ liền ngẩng đầu hỏi cô. "Em không thấy lạnh sao?"
Lục Chi gật đầu, "Không lạnh."
Để bản thân mình thật xinh đẹp và nổi bật, mấy thứ cỏn con này đã là gì?
Cô thắt dây an toàn lại, Giang Ngộ liền lái xe rời đi, vừa đi anh còn vừa giới thiệu cho cô biết những người sẽ xuất hiện trong bữa tiệc xã giao tối nay.
Anh muốn cô phải nhớ rõ một chuyện, nếu sợ mình nói sai thì không cần phải nói gì cả, chỉ cần nhìn anh xin sự giúp đỡ là được.
Trong mọi trường hợp, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, vẫn phải nhớ không được nhận quà của bất kỳ ai.
Một khi đã làm trong ngành này của bọn họ, người run kẻ sợ, nếu làm không tốt hay nhận chút quà cáp nào đó cũng có thể khiến người khác bắt được nhược điểm của mình.