Khoảng một khắc sau, tàu cuối cùng cũng chuyển bánh. Vu Phi nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi sáng. Còn năm tiếng nữa mới đến ga Thanh Dương, nhưng anh lại chẳng buồn ngủ chút nào. Lăn qua lộn lại trên giường một hồi, Vu Phi đành phải ra khỏi khoang, ngồi ra ghế hành lang lướt điện thoại.
Lúc này, cửa khoang giường mềm mở ra, Vu Phi thấy nhân viên đường sắt dẫn theo hai gã đàn ông bước vào. Kèm theo đó là mùi cồn nồng nặc, cái mùi này đạt đến đỉnh điểm khi hai gã đi ngang qua chỗ Vu Phi.
Hai người kéo hành lý, nói chuyện ồn ào, hành động của họ khiến Vu Phi nhíu mày. Nhân viên đường sắt dẫn hai gã đến khoang số 8, dặn dò:
"Khoang của các anh ở đây, chú ý thông báo đến ga, đừng để lỡ nhé.”
Rồi anh ta bỏ đi.
Tuy hai gã đàn ông đã vào khoang, Vu Phi vẫn nghe rõ mồn một họ đang ba hoa về việc làm ăn lớn đến mức nào. Tàu đã rời ga trước được một lúc, Vu Phi đoán hai gã này là mua vé bổ sung, chuyển từ khoang khác sang giường mềm, các chuyến tàu đêm đường dài thường có chuyện này.
Chỉ là hai người này có vẻ không được chào đón cho lắm. Chẳng mấy chốc, đã thấy một cái đầu thò ra từ khoang số 8, là anh chàng hướng dẫn viên du lịch. Vu Phi cảm nhận rõ sự khó chịu trên mặt anh ta.
Anh chàng hướng dẫn viên ngó nghiêng dọc hành lang, chắc là tìm nhân viên đường sắt. Tìm không thấy, anh ta rụt đầu vào, rồi một lát sau, lại bước ra khỏi khoang số 8, đi thẳng đến khoang số 1 ở cuối hành lang, rồi chui tọt vào. Vu Phi hiểu là anh ta không chịu nổi tiếng ồn của hai gã kia, tự đổi chỗ đi ngủ, mà hành khách trong khoang số 1 chắc chắn là người anh ta quen biết.
Lúc này, cửa khoang số 11 cũng mở ra, cô gái trẻ với mái tóc rối bù bước ra.
"Ai mà ồn ào thế này?”
Cô nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, rõ ràng vừa bị đánh thức.
Vu Phi cười bất lực:
"Chắc là uống rượu say rồi."
"Tôi đi tìm cảnh sát, còn cho người ta ngủ nữa không.”
Cô gái vừa nói vừa kéo cửa khoang, đi ra ngoài.
Một lát sau, cô gái dẫn một anh cảnh sát trẻ tuổi quay lại khoang giường mềm.
"Tôi nói không sai chứ, ồn chết đi được!”
Cô chỉ vào khoang số 8, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Vu Phi, nhìn anh cảnh sát đi về phía khoang số 8.
Chỉ thấy anh cảnh sát gõ cửa khoang, nghiêm giọng nói với hai gã đàn ông:
"Xin các anh nhỏ tiếng một chút, giờ đã khuya rồi, hành khách khác cần nghỉ ngơi."
"Biết rồi, biết rồi!”
Vu Phi nghe thấy giọng nói không mấy thân thiện từ trong khoang vọng ra, nhưng sau đó, tiếng ồn quả thật có giảm xuống.
Sự việc làm phiền này, sau khi có cảnh sát can thiệp, cuối cùng cũng được giải quyết. Vu Phi cũng có cái nhìn khác về cô gái cùng khoang.
"Cô không về khoang ngủ à?”
Vu Phi hỏi cô gái. Cứ tưởng cô gọi cảnh sát là để có thể ngủ tiếp, ai ngờ cô lại ngồi cạnh anh, không hề có ý định đứng dậy.
"Tôi xuống ở ga tới, ngủ không được bao lâu, thôi không ngủ nữa.”
Cô gái hỏi Vu Phi:
"Anh không ngủ à? Sáng mai mới đến Thanh Dương, còn lâu mới tới."
"Không ngủ được."
"Anh có đói bụng không? Trong túi tôi còn một gói mì ăn liền, ăn không?"
Sự nhiệt tình của cô gái khiến Vu Phi bật cười, mà cô vừa nhắc, Vu Phi cũng thấy bụng hơi cồn cào.
"Cảm ơn, tôi muốn ra toa ăn xem có cơm không."
"Nhà ăn ở ngay bên cạnh toa số 8.”
Cô gái chỉ đường.
"Được, tôi biết rồi.”
Vu Phi mỉm cười với cô, đứng dậy đi về phía nhà ăn...