Kẻ Nhặt Xương

Chương 7: Khuôn mặt chồng lên nhau

Trước Sau

break

Vốn dĩ, Vu Phi chỉ định chợp mắt một lát, ai ngờ lại ngủ thiếp đi thật. Mấy ngày nay anh mệt mỏi quá. Sự ra đi của cha khiến anh đau buồn khôn xiết, lại thêm việc lo liệu tang lễ càng khiến cơ thể Vu Phi rã rời.

Không biết đã ngủ bao lâu,Vu Phi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Vu Phi thấy xung quanh im ắng hẳn, nhìn qua cửa sổ, hóa ra tàu đã vào ga.

Anh không để ý đến chuyện gì đang xảy ra bên ngoài toa, vì điện thoại đang đổ chuông.

"Alo, Kinh Đào.”

Người gọi đến là Lưu Kinh Đào, bạn thân của Vu Phi.

"Người cậu bảo tớ tìm hiểu có tin tức rồi."

Vu Phi sực tỉnh.

"Cậu nói là Kha Vị Hoa? Anh ta giờ ở đâu?"

"Cậu sẽ thất vọng thôi, anh ta mất rồi, đã hai mươi tám năm rồi."

Vu Phi không ngờ lại là kết quả này. Kha Vị Hoa đã qua đời lâu như vậy rồi sao? Chẳng trách trước giờ anh tìm mãi không thấy tung tích.

"Cậu lấy tin này từ đâu, có đáng tin không?”

Vu Phi xác nhận lại.

"Không sai được đâu. Tớ nhờ bạn trong cục công an điều tra, biết được Kha Vị Hoa mất ở quê nhà, huyện Hoàng Xuyên, cách đây hai mươi tám năm."

"Kha Vị Hoa có con không?”

Vu Phi hỏi tiếp.

"Tớ quên hỏi mất. Nhưng Kha Vị Hoa với cha cậu xấp xỉ tuổi nhau, hai mươi tám năm trước cũng khoảng ba mươi mấy, chắc có con rồi. Hồi đó người ta cưới xin sớm mà.”

Lưu Kinh Đào phán đoán, rồi nói tiếp.

"Cậu cần tớ điều tra thêm về hậu duệ của Kha Vị Hoa không?"

"Cậu giúp tớ hỏi thử xem. Cha tớ bảo, ông ấy với Kha Vị Hoa và Tô Đạt Minh đã mất liên lạc gần ba mươi năm rồi. Trước khi mất liên lạc, Kha Vị Hoa và Tô Đạt Minh đều chưa có con, Kha Vị Hoa còn độc thân nữa."

"Được, để tớ xem sao."

Tắt máy, Vu Phi lại lấy ra tấm ảnh chụp chung của cha anh với Kha và Tô. Theo lời cha anh, bức ảnh này chụp ba mươi năm trước, sau khi họ tham gia hội thao cán bộ giáo viên của trường.

Trong ảnh, Kha Vị Hoa trông tràn đầy sức sống, thậm chí còn trẻ trung hơn cả hai người bạn bên cạnh. Không ngờ một người trẻ như vậy lại mất chỉ hai năm sau đó, đúng là đời người khó lường.

"Khụ khụ.”

Hai tiếng ho nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Phi. Ngẩng đầu lên, Vu Phi thấy người đàn ông trung niên ở giường đối diện đang ngồi dậy, cầm ly nước trên bàn uống. Ánh đèn đường màu vàng nhạt hắt qua cửa sổ lên mặt ông ta, anh giật mình. Ngay giây sau, khuôn mặt của người đàn ông và khuôn mặt trong bức ảnh cũ chồng lên nhau một cách kỳ lạ.

Ông ta giống Kha Vị Hoa hồi trẻ quá! Thảo nào anh cứ thấy quen mắt.

"Anh...”

Lời nói đến miệng anh lại nuốt xuống. Tự dưng hỏi han một người lạ thì thật bất lịch sự, huống hồ Lưu Kinh Đào đã điều tra từ công an, Kha Vị Hoa đã mất, giấy tờ hẳn là không sai, hơn nữa người đàn ông trước mặt chỉ khoảng năm mươi tuổi, không hợp với tuổi của Kha Vị Hoa, nhưng sự giống nhau lại mách bảo Vu Phi một khả năng - người đàn ông này có quan hệ huyết thống với Kha Vị Hoa chăng?

Vu Phi suy nghĩ một lát, chọn một cách bắt chuyện lịch sự hơn.

"Xin lỗi, tôi nói chuyện làm phiền anh rồi."

"Không sao.”

Người đàn ông vẫn ngắn gọn.

"Anh xuống ga nào?"

"Toại Trang."

"Tôi xuống ga Thanh Dương, ga sau anh."

"Ừ.”

Người đàn ông đáp nhẹ một tiếng, đặt ly nước xuống, nằm lại giường, rõ ràng không muốn nói chuyện nữa. Vu Phi thấy vậy cũng không tiện làm phiền.

Nằm trên giường, anh nhớ lại cuộc gọi với Lưu Kinh Đào lúc nãy. Nếu người đàn ông trung niên đã tỉnh, chắc chắn đã nghe được nội dung cuộc gọi, cũng sẽ nghe thấy cái tên "Kha Vị Hoa".

Anh ta không phản ứng gì, chỉ có hai khả năng, một là, anh ta hoàn toàn không quen Kha Vị Hoa; hai là, anh ta có quan hệ đặc biệt với Kha Vị Hoa, nhưng không muốn cho người khác biết... Nghĩ đến đây, Vu Phi chợt dừng lại.

Quan hệ giữa người đàn ông trung niên và Kha Vị Hoa chẳng phải chỉ có hai khả năng "quen" và "không quen" hay sao? Mà nhìn vào tính cách không thích giao tiếp của người đàn ông, cho dù có quen cũng sẽ không nhiều lời.

Vu Phi tự nhủ mình phân tích một đống toàn chuyện vô dụng, tự giễu một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên anh nhận ra tàu đã dừng rất lâu rồi. Lúc này anh thấy một đầu máy xe lửa đang di chuyển trên đường ray gần đó, từ trái sang phải. Lúc này anh mới nhớ ra chuyến tàu đi Thanh Dương này sẽ đổi đầu máy giữa chừng, để tàu đang chạy hướng tây bắc đổi hướng đông bắc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc