Chờ công ty hàng gia dụng gửi đồ đến, Trương Thiết Trụ và Tô Lâm dành ra một ngày tẩy rửa dọn dẹp.
Nói là hai người cùng nhau sửa sang lại cũng không đúng, từ đầu đến cuối Tô Lâm cũng chỉ ngồi ở một bên, không phải là anh không có sức, chỉ là anh chưa bao giờ làm việc này, tay chân không nhanh nhẹn, ban đầu còn muốn giúp đỡ một chút nhưng càng làm càng lộn xộn, căn nhà càng thêm rối loạn.
Trương Thiết Trụ vội vàng bảo anh nghỉ ngơi, đừng quậy phá nữa. Tô Lâm méo miệng, anh đúng là làm không được, đành không làm phiền nữa, cứ như vậy mà ngồi một bên, thỉnh thoảng lại nhảy ra quạt quạt giúp Trương Thiết Trụ, lau mồ hôi đưa nước uống gì đó, cũng rất thích thú.
Buổi tối, Tô Lâm thấy Trương Thiết Trụ mệt mỏi một ngày, không nỡ để hắn vất vả nấu cơm nữa nên dứt khoát gọi điện thoại cho trợ lý Trương đem cơm hộp qua.
Hai người ăn cơm tối rồi tắm rửa.
Vội nguyên một ngày, Trương Thiết Trụ cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn dọn sô pha ra, cứ mặc quần đùi liền nằm xuống, đã sắp ngủ lại nhớ tới trong nhà còn có Tô Lâm, cầm khăn lông che khuất chỗ eo bụng.
Khi Tô Lâm ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang cuộn tròn trên sô pha, trong lòng liền trào lên lửa giận, đầu óc của con gấu ngốc này phát triển kiểu gì vậy, cái giường siêu lớn mềm mại trong phòng ngủ không nằm, lại cứ tới sô pha chịu tội. Sô pha kỳ thật rất rộng nhưng lại không đủ dài, Trương Thiết Trụ thân cao 1m9 nằm trên đó, hơn nửa cẳng chân còn lộ ra ngoài.
Tô Lâm vào phòng tắm lấy một cái khăn lông ướt, lại thấm chút nước lạnh, mới đi đến bên cạnh Trương Thiết Trụ, vốn là muốn xối nam nhân cho tỉnh, nhưng lúc chuẩn bị ra tay vẫn là từ bỏ. Tô Lâm cứ như vậy ngồi xổm trước sô pha lẳng lặng nhìn nam nhân đang ngủ say, thấy Trương Thiết Trụ mặt mày mệt mỏi, Tô Lâm có chút đau lòng, anh duỗi tay xoa xoa cái trán cùng khóe mắt hắn, sau đó lại cúi người hôn lên cánh môi dày rộng của đối phương, không mềm nhưng lại ấm áp, xúc cảm rất tốt.
Tô Lâm đứng dậy, sửa sang lại cái áo ngủ trong suốt màu trắng cổ chữ V trên người, kéo cánh tay to của Trương Thiết Trụ để thẳng ra, chính mình thì nằm nghiêng trong ngực nam nhân, sau đó kéo tay hắn đặt lại bên hông mình.
Tô Lâm vùi đầu trong ngực đối phương, tay phải gắt gao quấn chặt cái eo rắn chắc của hắn. Trên người Trương Thiết Trụ luôn có một cổ cảm giác an tâm cùng ấm áp, Tô Lâm rất nhanh đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau.
Ngày thường Trương Thiết Trụ có thói quen dậy sớm, chưa tới bảy giờ đã tỉnh lại.
Ban ngày vào mùa hè rất nhanh đến, mới có 6 giờ sáng, bầu trời bên ngoài đã sáng trưng.
Gió nhẹ khẽ thổi, thổi qua bức màn màu vàng nhạt, giống như là gợi lên từng đợt sóng trên mặt hồ, mang đến một ngày mới rực rỡ tốt đẹp.
Chỉ là bây giờ Trương Thiết Trụ lại không có tâm tình thưởng thức, hắn ngốc lăng mà nhìn Tô Lâm đang kề sát trong ngực mình ngủ đến mê say, hắn nghĩ lại vì sao đối phương lại nằm trong lòng mình, nhưng trước mắt thì hắn đã hoàn toàn mất đi ý thức, không có bất cứ sức lực nào để tự hỏi.
Áo ngủ tơ lụa màu trắng trong suốt, cổ áo chữ V khoét sâu, nhìn từ phía trên, theo hô hấp một cạn một sâu của Tô Lâm, Trương Thiết Trụ có thể nhìn bộ ngực cao ngất đến rõ ràng, chính xác, rành mạch, lồng ngực hắn thậm chí còn cảm nhận được sự mềm mại đang kề sát, thoáng nhìn qua, chính là hai điểm đỏ tươi như hoa đào.
Hô hấp Trương Thiết Trụ trở nên hỗn loạn thô nặng, hắn muốn dịch cánh tay đang đặt trên vòng eo mảnh khảnh ra, hắn muốn nhắm mắt lại không nhìn trộm đối phương nữa, hắn muốn trực tiếp đẩy cơ thể mềm mại kia ra xa, hắn muốn...
Nếu là trước kia, Trương Thiết Trụ chắc chắn có thể đem ý tưởng biến thành thực tế, nhưng giờ này phút này không biết vì sao, hắn lại do dự không quyết đoán được, trong lòng là một trận lưu luyến không nỡ.
Vải mỏng trong suốt không còn che đậy nữa làm cho Trương Thiết Trụ càng nhìn đến trực tiếp rõ ràng, quả nhiên là điểm đỏ so với hoa đào còn đẹp hơn nhiều lần!
Toàn bộ cơ thể của Trương Thiết Trụ vẫn đang run rẩy, trong lòng hắn một bên mắng chính mình là độc ác, vô sỉ, hạ lưu, không phải là đàn ông chân chính, nhưng cơ thể lại nổi lên phản ứng rõ ràng nhất, hắn có thể cảm giác được bộ vị ở chỗ kín hơi hơi ngẩng đầu.
Trương Thiết Trụ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rút cánh tay của mình ra, nhấc chân bước qua Tô Lâm đang nằm trên sô pha, nhặt lên tấm thảm không biết bị rớt trên mặt đất từ lúc nào đắp lên người Tô Lâm.
Làm xong mấy chuyện này, Trương Thiết Trụ mới mở bừng mắt, hắn chỉ cảm thấy cái trán đổ mồ hôi không ngừng, ngồi dưới đất há mồm thở phì phò.
Không biết Tô Lâm đã mơ thấy cái gì, bỗng dưng đẩy ra tấm thảm trên người, khóe miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ cao vút mê người, ở trong ánh nắng ban mai yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng dụ hoặc.