Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Trương Thiết Trụ tiếc tiền taxi nên lôi kéo Tô Lâm đi giao thông công cộng.
Đây là lần đầu tiên Tô Lâm đi xe buýt, nóng nực oi bức không nói, còn có mùi vị hỗn tạp vô cùng khó ngửi.
Tô Lâm nhịn không được nhíu mày.
"A!"
Xe buýt đột nhiên thắng gấp một cái, Tô Lâm không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã ra ngoài.
Mắt thấy Tô Lâm sắp đụng phải cái ghế cứng rắn cạnh đó, Trương Thiết Trụ phản ứng nhanh nhẹn duỗi tay ôm lấy eo Tô Lâm, ôm người vào trong ngực mình.
"Ưm..."
Tô Lâm đau khổ xoa xoa cái trán bị đập trúng của mình, anh không nghĩ tới ngực nam nhân lại còn cứng hơn cả cục đá.
Trương Thiết Trụ thấy Tô Lâm nhíu mày thật chặt, trong lòng có chút không nỡ, duỗi tay xoa nhẹ giúp anh.
Không cần tự mình làm, Tô Lâm yên tâm thoải mái mà hưởng thụ phục vụ của con gấu ngốc.
Trương Thiết Trụ sợ Tô Lâm lại bị đám người chen lấn, dứt khoát chống tay lên tay vịn, ôm người vào trước ngực, tạo ra một không gian độc lập.
Không khí vẫn khô nóng như cũ nhưng tâm trạng bực bội của Tô Lâm đã bình tĩnh lại không ít.
"Chuyện vừa rồi, sao lại không tức giận?"
Tô Lâm ngẩng cổ hỏi, trong lời nói có một chút chất vấn.
Trương Thiết Trụ nhếch miệng, lộ ra nụ cười ngây ngô: "Gặp nhiều lần đã sớm thành thói quen rồi."
Tô Lâm chua xót không thôi, anh đột nhiên ôm cổ Trương Thiết Trụ, nhón chân ở trên cánh môi của đối phương in lại dấu vết của chính mình.
"Về sau không cho phép như vậy nữa. Người khác thiếu anh thì phải trả lại gấp bội. Tôi sẽ ở bên cạnh anh."
Vẻ mặt Tô Lâm nghiêm túc, Trương Thiết Trụ cảm động với sự chân thành của anh, thế nhưng lại quên mất tư thế ái muội bây giờ của hai người. Nụ hôn phớt qua của Tô Lâm làm cho lòng hắn sinh ra ấm áp cùng với rung động chưa từng có. Trương Thiết Trụ có chút không muốn kéo dãn khoảng cách của hai người, hắn cầm lòng không đậu mà ôm lại cái eo gầy nhỏ rắn chắc của Tô Lâm.
Con gấu ngốc động tâm rồi sao?!
Tô Lâm ở trong ngực hắn lộ ra biểu cảm thắng lợi, theo tư thế của nam nhân mà ôm trả đối phương.
Cơ ngực nam nhân thật sự rất rắn chắc, nhưng mà có chút cứng, Tô Lâm trộm nghĩ.
Sau khi xuống xe buýt, Tô Lâm vẫn luôn nắm tay Trương Thiết Trụ, anh muốn ôm bả vai của hắn hơn, rất có hương vị nam nhân, nhưng lại ngại với chiều cao chênh lệch của hai người, anh chỉ có thể lấy lùi làm tiến, nhưng mà loại cảm giác ấm áp ỷ lại này cũng rất tốt, bàn tay nam nhân mang theo vết chai thật dày, kiên định lại đáng tin cậy.
Trương Thiết Trụ muốn tránh khỏi bàn tay của Tô Lâm, hắn cứ nghĩ đến chuyện mình lại thân mật ôm Tô Lâm trên xe buýt, nhịn không được thầm mắng chính mình là tên xấu xa, chiếm tiện nghi của người ta, cho nên bây giờ hắn thật sự không muốn lại làm ra hành động quá mức nào nữa.
So sánh với Trương Thiết Trụ thì lực độ của Tô Lâm yếu hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng đã từng học võ, khác với Trương Thiết Trụ luôn cậy mạnh, anh có cách khác càng tốt hơn.
Cho nên Trương Thiết Trụ giãy giụa nửa ngày cũng không thể lấy lại tay mình từ tay Tô Lâm, hắn không khỏi kinh ngạc cảm thán với lực tay của anh.
Hai người mười ngón dán chặt mà đi dạo hơn nửa cái chợ second-hand, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng bán đồ dùng gia đình.
Tô Lâm rất thích cảm giác như vậy, nhớ tới vừa rồi thương lượng với nam nhân cách bố trí phòng ở, phối hợp gia cụ, lớn tiếng tận tình mà chém giá với người bán, thử nghiệm mới lại như vậy làm cho trong lòng Tô Lâm nhảy nhót không thôi.
Tô Lâm bắt đầu chờ mong sinh hoạt cùng với nam nhân về sau.
Tiền mua đồ cuối cùng là do Trương Thiết Trụ trả, trên người Tô Lâm chỉ có thẻ tín dụng. Tô Lâm nghĩ, dù sao về sau con gấu ngốc cũng là người của mình, giữa hai người không nên so đo nhiều như vậy, anh cũng liền yên tâm thoải mái.
Mua xong đồ đạc, công ty sẽ tự động giao hàng đến tận nhà. Tô Lâm lại lôi kéo Trương Thiết Trụ đi tới một cửa hàng khác, anh muốn mua giường.
Với thói quen ở sạch cùng với tính chiếm hữu của Tô Lâm, anh không cho phép hắn mua một cái giường người khác đã từng nằm qua. Thấy Tô Lâm kiên trì như vậy, Trương Thiết Trụ liền đồng ý.
Nhân viên hướng dẫn của cửa hàng lớn này hiển nhiên có tố chất hơn nhiều, cô thấy Tô Lâm không muốn mình đứng ở một bên giới thiệu nên liền lui ra xa, nói anh có yêu cầu thì gọi cô lại là được.
Tô Lâm bắt Trương Thiết Trụ cùng nằm trên giường, một bên lăn lộn một bên hỏi ý kiến nam nhân.
Câu trả lời của Trương Thiết Trụ luôn luôn là: Khá tốt.
Tô Lâm ghét bỏ mà méo miệng, tự mình cảm nhận độ co dãn và mềm mại của chiếc giường.
Trương Thiết Trụ đứng lên vẫn luôn im lặng mà nhìn Tô Lâm, trong mắt đều là bóng dáng của anh.
Mắt nhìn của nhân viên hướng dẫn rất tốt, cô đi tới: "Tiên sinh, phu nhân*, hai người là vợ chồng mới cưới phải không ạ?"
(*): Chỗ này tui edit như vậy để xưng hô hai người là vợ chồng á, mấy cô có kiểu gọi khác nào hợp hơn không tại thấy để vậy là hơi QT quá