Cung ŧıểυ Kiều ngồi trong xe Mộc Vô Tà, nhận lấy quần áo anh mới mua tới, không chút để ý Mộc Vô Tà còn ở trong xe, liền bắt đầu thay quần áo.
Mộc Vô Tà cả kinh vội vàng nhắm mắt lại, sau đó nghiêng ngả chao đảo chạy đi, bởi vì vô ý còn bị đụng vào đầu.
Chờ Cung ŧıểυ Kiều thay xong Mộc Vô Tà mới như trút được gánh nặng nhảy vào xe.
Cung ŧıểυ Kiều thấy nah tiến vào, lập tức run lẩy bẩy dính đi qua, ôm lấy thắt lưng anh, đầu chôn trước ngực anh.
"Thập Nhất, muội đừng như vậy, để huynh mở máy sưởi..."
Gương mặt Mộc Vô Tà đều đỏ lên.
Cung ŧıểυ Kiều không cho à đúng liếc nhìn anh một cái, "Sắc tức là không, không tức là sắc! Huynh là một hòa thượng, có cái gì mà phải thẹn thùng..."
Mộc Vô Tà khóc không ra nước mắt.
Hòa thượng thì thế nào?
Hòa thượng cũng là đàn ông nha!
Lại nói anh đã hoàn tục rất nhiều năm có được không!
"Muội rốt cuộc là như thế nào? Ai khi dễ muội? Đã nói là muội đừng tới, muội còn không nghe!"
"Đại sư huynh, đừng lo lắng, không ai khi dễ được muội, Cung ŧıểυ Kiều của hiện tại mới sẽ không dễ dàng bị người khi dễ như vậy!" Cung ŧıểυ Kiều khụt khịt nói.
Cho dù tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô, nhưng cuối cùng bản thân vẫn khó tránh khỏi bị tổn thương, vẫn là thật sự ủy khuất.
Nhưng là, cho dù giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, cũng sẽ không tiếc.
Đêm khuya.
Tần Nghêu toàn thân ướt đẫm nằm ở bên cạnh bể bơi, cánh tay đặt trên trán, bàn tay kia nắm "Hải Giác Chi Tâm".
"ŧıểυ Kiều, có lẽ em thật đã quên, đây là chính em thiết kế..."
"ŧıểυ Kiều, anh hối hận rồi..."
...
Tối hôm đó, Cố Hành Thâm rối rắm đến cuối cùng vẫn là không có đuổi theo.
Đột nhiên không biết nên đối mặt với cô thế nào, phải giải thích chuyện lừa gạt cô như thế nào.
Tuy rằng từ sớm đã làm tốt chuẩn bị, bao gồm là lý do thoái thác cùng ứng đối cho loại tình huống xuất hiện giữa đường thế này, nhưng là, vừa nhớ đến đôi măt tràn đầy ủy khuất của cô, cái gì cũng đều nói không nên lời!
Sáng hôm sau, bởi vì thật sự lo lắng cho thân thể của cô, Cố Hành Thâm vẫn là lái xe đến trường của cô.
Bởi vì cô không thích anh đến trường học tìm cô, cho nên Cố Hành Thâm phải đậu xe thật xa, gọi điện thoại cho Lãnh Tĩnh.
Nếu là gọi cho Cung ŧıểυ Kiều, cô khẳng định sẽ không nhận.
Làm cho Cố Hành Thâm kinh ngạc là, điện thoại là Đường Dự nhận.
"A? Lão đại, anh tìm Tiều Kiều à! ŧıểυ Kiều đi thành phố D rồi"
"Cái gì?" Vốn đã nghĩ tới vô số khả năng, nghĩ gặp cô sau đó sẽ nói cái gì, lại hoàn toàn không ngờ trước sẽ không gặp được.
"Nghe ŧıểυ Tĩnh nói cô ấy phải đi thành phố D tham gia thử vai bộ phim gì đó, phải một tuần sau mới trở về! Cô ấy chưa nói với ai liền đi một mình, ŧıểυ Tĩnh nói Tiều Kiều nhất định là tức giận, vứt bỏ cô ấy, một tuyệt giao với cô ấy, đang ở quán bar uống đến bất tỉnh nhân sự đây!"
"Một tuần sau..." Cố Hành Thâm tắt điện thoại, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Sáu ngày sau là lễ Noel, có lẽ cô phải một tuần sau mới về, mặc kệ là cố ý, hay là thật sự quên, dù là thế nào anh cũng không thể chấp nhận được.
Cô Hành Thâm nhu nhu trán, nha đầu kia, càng ngày càng ngoan! (ngoan tuyệt)