Trước khi Tần Nghêu có hành động gì, đã có một bóng người nhanh hơn nhảy xuống dưới.
Cố ŧıểυ Nhu sợ sệt nhìn Cố Hành Thâm cứu Cung ŧıểυ Kiều từ trong hồ lên, đột nhiên vẻ mặt đại biến, có vẻ như hoàn toàn không biết bản thân vừa làm những gì.
"Mình sao có thể... Tần Nghêu, thực xin lỗi thực xin lỗi, em không biết bản thân làm sao nữa, em làm sao có thể nói những lời này..." Cố ŧıểυ Nhu không biết làm sao nhìn Tần Nghêu, trong con ngươi tràn đầy hoảng loạn cùng xin lỗi.
Cung Hàn Niệm ngay sau đó chạy theo đến đây, "Đây là như thế nào?"
"Anh, không phải em, không phải em đẩy ŧıểυ Kiều, em không biết, cô ấy đột nhiên... Thật sự là không phải em..." Thân thể Cố ŧıểυ Nhu run run, dồn dập thở hào hển.
Cố Hành Thâm cởi áo khoác khoác lên người Cung ŧıểυ Kiều.
"ŧıểυ Nhu đừng sợ, anh đều biết, là ŧıểυ Kiều không cẩn thận trượt chân, không phải lỗi của em, đừng kích động! Nơi này giao cho anh là tốt rồi. Tần Nghêu, mang ŧıểυ Nhu vào phòng đi"
Tần Nghêu đứng tại chỗ, do dự nhìn Cung ŧıểυ Kiều run lẩy bẩy trong lòng Cố Hành Thâm.
Chú ý tới ánh mắt nhìn Cung ŧıểυ Kiều của Tần Nghêu, con ngươi Cố Hành Thâm nhất thời lạnh vài phần.
Cung Hàn Niệm vội vàng thuận thế thúc giục, "Tần Nghêu! Nhanh đi đi! Còn thất thần làm gì! Tiệc đính hôn đang yên đang lành, làm sao có thể biến thành như vậy..."
"ŧıểυ Kiều, thật xin lỗi, tớ không phải cố ý nói những lời đó, cậu tha thứ cho tớ đi được không? Tớ chỉ là quá để ý Tần Nghêu nên mới có thể như vậy, ŧıểυ Kiều, cậu không cần phải tự giận mình..." Cố ŧıểυ Nhu không chịu đi, nỉ non nhìn Cung ŧıểυ Kiều.
Phảng phất như không nhìn thấy một hồi khôi hài kia, trong con ngươi Cung ŧıểυ Kiều chỉ có trào phúng, tiếp xúc với ánh mắt mang theo khẩn cầu của Cố Hành Thâm, cô gần như ghê tởm đến một khắc cũng không thể chờ tiếp được.
Cư nhiên muốn cô nói không sao, nói tha thứ?!
Cung ŧıểυ Kiều, đẩy Cố Hành Thâm ra đứng lên, ném áo khoác cho anh, lập tức đi về phía Cố ŧıểυ Nhu.
"Cố ŧıểυ Nhu, đời này chuyện duy nhất đáng để cô đem khoe với tôi, không phải là chiếm được Tần Nghêu, mà là cô có một người anh trai tốt không phân tốt xấu"
Một câu nói, hai người đàn ông đều trắng mặt.
"Tha thứ có đúng không? Được! Tôi tha thứ! Tha thứ cho em gái anh!" Cung ŧıểυ Kiều ném đôi giày cao gót vào gương mặt tuấn tú đáng giận kia của Cố Hành Thâm, sau đó chân trần chạy đi.
"ŧıểυ Kiều----" Cố Hành Thâm chật vật đón được hai chiếc giày.
Cung Hàn Niệm ghen ghét nhìn bóng lưng chạy đi của Cung ŧıểυ Kiều, cô ta dựa vào cái gì lại dám dùng loại thái độ này đối xử với Cố Hành Thâm!
Mà Cố Hành Thâm thế nhưng không có tức giận mảy may, chính là một vẻ mặt không nề hà.
Thẩm Nhạc Thiên chạy theo tới sau kinh ngạc nhìn hành động cả gan làm loạn của Cung ŧıểυ Kiều, đồng thời chống má suy xét, "A nha... ŧıểυ Hồ Ly một ngữ hay ý, đây vẫn là tha thứ sao? Nói thẳng là mắng người đi? Thật sự là khó bề phân biệt a!"
"Dường như đây không phải là trọng điểm, tôi chỉ sau này chúng ta sẽ không dễ chịu lắm" Thịnh Vũ lo lắng trùng trùng.
Mỗi lần ŧıểυ Kiều với Boss cãi nhau, ở phía sau xui xẻo vẫn là đám người số khổ bọn họ.
Lãnh Thấu than nhẹ một tiếng.
Thật là bỏ ông mất ngực họa phúc khôn lường, Thẩm Nhạc Thiên âm thần cười trộm.
Dù sao hắn sẽ lập tức đi đến Châu Phi xa xôi, tất nhiên. so sánh với đối mặt với Cố Hành Thâm những ngày tới, hắn tình nguyện đến rừng rậm Châu Phi gần gũi với lũ dã thú đáng yêu!