Thời gian qua nhanh, ngày tháng thoi đưa, ,thấm thoát Lãnh Hi Nhan gả vào phủ Lục hoàng tử đã được một tháng Trong một tháng này, Lãnh Hi Nhan dựa vào Tính cách đáng yêu và nét quyến rũ độc đáo của cô ấy, thành công đã chinh phục được tấm lòng của phủ Lục hoàng tử từ trên xuống dưới tất cả nha hoàn,gười hầu,chỉ trừ Bắc Dã Lâm.
Dù , Lãnh Hi Nhan có đối xử với anh như thế nào thì anh vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, điều này khiến , Lãnh Hi Nhan cảm thấy rất thất vọng. Chẳng qua vẫn là có chút thành quả ít nhất ở bên cạnh anh cô cũng thấy quen.mà còn khi cô nói chuyện với anh ấy vẫn biết trả lời cô,tuy nhiên cuộc trò chuyện tuy rất ngắn gọn nhưng có thể coi là thành công đi.
Chẳng qua Lãnh Hi Nhan không muốn nghĩ đến điều đó. Bắc Dã Lâm rất ít khi nói chuyện với những người thân cận. Cô gả về đây một tháng liền thành công để anh ấy mở miệng đã rất là lợi hại rồi. Này đã nói rõ cô trong lòng anh ấy đã có sự khác biệt.
Thời tiết hôm đó rất nóng, Lãnh Hi Nhan nóng đến mức cô cảm thấy uể oải, không có nổi tinh thần Xuân Mai và Hạ Hà đứng bên cạnh, mọt bên lau mồ hôi một bên quạt cho cô.
“tiểu thư, thời tiết nóng quá.” Xuân Mai phàn nàn.
“Ừ, ừ, nếu có đá thì tốt quá.” Hạ Hà nói hùa theo.
Lãnh Hi Nhan hai mắt sáng lên: Đúng vậy, đá, sao tôi không nghĩ tới có thể làm đá hoa quả, vừa sảng khoái vừa ngon miệng
Nói là làm, Lãnh Hi Nhan sai mấy người hầu có thực lực mạnh hơn từ trong hầm băng lấy ra mấy khối băng, sau đó nghiền nát băng, cất vào một bên để dùng sau.
Sau đó cô lấy trái cây và mật ong từ trong bếp ra, cắt trái cây thành từng miếng nhỏ,múc số lượng đã vụn vừa phải vào một cái bát nhỏ,lại bỏ hoa quả lên trên,rưới mật ong lên,một bát đá hoa quả ngọt ngào hoàn thành.
Lãnh Hi Nhan thử một miếng: "Ừm, ngon lắm. Cả người đều khoan khoái không ít." Lãnh Hi Nhan chép đi chép lại miệng. Cô lại làm thêm hai bát cho Xuân Mai và Hạ Hà, hai nha hoàn cũng cảm thấy rất ngon.
Người hầu trong sân Lãnh Hi Nhan nhìn món đá hoa quả hấp dẫn, đều háo hức muốn ăn, Lãnh Hi Nhan cười nói: “Muốn ăn thì đến đây, ở đây có nguyên liệu làm sẵn, tự mình động thủ,đừng khách khí!" Khi những người hầu nghe thấy họ đều bỏ công việc của mình xuống bố phía qua đó tự tay mình làm.mỗi người ăn đến say sưa ngon lành.
Lúc này, Lãnh Hi Nhan nhìn thấy quản gia đi ngang qua, lớn tiếng kêu lên: "Quản gia thúc, lại đây ăn một bát trái cây đá giải nhiệt!" Quản gia nghe thấy: Đá trái cây này khá mới mẻ, cho nên ông tò mò đi vào sân của Lãnh Hi Nhan .
Lãnh Hi Nhan bưng ra một cái bát cho ông ăn một miếng, cảm thấy rất ngon, ăn xong hai ba miếng liền cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể đã tiêu tán đi rất nhiều. Lãnh Hi Nhan định khuyên ông ăn thêm một bát nữa, nhưng ông đang bận đưa tay ngăn cản: “Không được, Hoàng tử phi, lão nô phải gấp gáp hồi báo sự việc với Lục hoàng tử.”
Lãnh Hi Nhan nghe vậy liền thôi.
Quản gia đến thư phòng báo cáo sự việc với Bắc Dã Lâm, sau khi báo cáo xong, ngẩng đầu nhìn thấy trên trán Bắc Dã Lâm xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, hình như rất nóng. Ông mở miệng nói:Lục Hooàng Tử Không bằng tới trong sân Hooàng Tử Phi ăn một bát đá trái cây đi nó vừa sảng khoái vừa ngon miệng."
Nghe vậy, Bắc Dã Lâm nói: "Ồ? Cô ấy lại chơi đùa cái gì thế?" Chẳng Bắc Dã Lâm lại nói như vậy, từ khi Lãnh Hi Nhan gả vào đây, luôn không chịu ngồi yên làm việc này việc nọ, còn Bắc Dã Lâm thì đã quen không cảm thấy king ngạc.
Quản gia cười nói: "Lục hoàng tử đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?"
Bắc Dã Lâm suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Ta vừa hay có chuyện muốn nói với cô ấy, chúng ta đi xem xem." Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng tốc độ nhanh hơn một chút đã lộ ra tâm trạng của anh ấy. Quản gia thấy thế ở đằng sau trộm cười
Bắc Dã Lâm đi tới trong sân của Lãnh Hi Nhan, nhìn thấy trên tay cô đang cầm một bát đồ đang ăn, Những người hầu khác cũng vậy,vẫn một mặt có dáng vẻ đang hưởng thụ: đây là đang làm gì vậy?" mọi người nhìn thấy tiếng nói của anh vội vàng quỳ xuống hành lễ, Lãnh Hi Nhan nhìn thấy anh,vội vàng đi tới kéo anh vào trong đình, múc cho anh một bát: "Ăn thử đi, rất ngon đấy."
Bắc Dã Lâm nhận lấy, ăn thử một miếng, vẻ mặt không biến sắc, từ tốn nói: "Ăn cũng được."
Lãnh Hi Nhan thấy vậy hơi bĩu môi: nếu như anh chê ngược lại đừng có ăn,trên miệng bát ở trong tay rỗng là như nào,nam nhân khẩu xà tâm phật .Lãnh Hi Nhan cảm thấy xấu hổ trong lòng.