Hôm nay là ba ngày lại mặt, Lãnh Hi Nhan sáng sớm đã dậy. Nghĩ đến hôm nay có thể trở về Thừa tướng phủ, Lãnh Hi Nhan không khỏi vui mừng ,cô hớn hở chạy đến nhà kho, trong lòng tính toán muốn chuẩn bị cho cha mẹ ít quà.
Trong thư phòng, Bắc Dã Lâm đang ngồi ở bàn đọc sách quân sự, lúc này quản gia của Phủ Thái tử tiến tới, cung kính hỏi: “Lục hoàng tử, lễ vật cho Phủ Thừa tướng đã chuẩn bị xong ,còn gì muốn bổ sung thêm ạ "
Bắc Dã Lâm buông binh thư xuống, hỏi một câu: "Thừa Tướng cùng Thừa Tướng phu nhân thích gì?"
Quản gia ngưng lông mày suy tư một hồi, mới đáp: "Theo lão nô biết, Thừa Tướng đại nhân rất thích đánh cờ, Thừa Tướng phu nhân ngược lại là không có gì ưa thích, có điều Thừa Tướng đại công tử gần nhất đang tìm kiếm một thanh bảo kiếm vừa vặn."
Bắc Dã Lâm suy nghĩ một chút,mở miệng nói: "Tới bảo khố riêng của hoàng tử ta, lấy ra bộ cờ Noãn Ngọc Bảo đen trắng, ấm áp và thanh kiếm Thanh Phong."
Quản gia nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nói: "Lục hoàng tử, hai thứ đồ này quá quý trọng, hoàng tử phủ của công khố cũng có, không bằng để cho lão nô đi tìm một chút?"
Không có gì ngạc nhiên khi người quản gia nghĩ như vậy,bộ cờ Noãn Ngọc Bảo kia là từ thượng đẳng Noãn Ngọc chế tạo thành, bề mặt sáng bóng trơn trượt, xúc tu sinh ấm, cực kỳ khó được,. mà thanh kiếm kia Nó được rèn bởi một thợ rèn nổi tiếng đã nghỉ hưu. Vô số võ giả tự hào khi có được thanh kiếm do anh rèn, và thanh kiếm này là tác phẩm cuối cùng của anh. Bắc Dã Lâm đã tốn rất nhiều công sức để có được thanh kiếm quý hiếm đó, cho đi một cách dễ dàng như vậy.không khỏi đáng tiếc.
Bắc Dã Lâm lãnh đạm nhìn quản gia liếc một chút, nói: "Không cần nhiều lời, Bản hoàng tử tâm ý đã quyết."
Quản gia thấy vậy nói: "Vâng, tôi đi lấy ngay." Nói xong, quản gia quay người rời đi.
Lúc này Bắc Dã Lâm giống như lơ đãng mở miệng hỏi: "Hoàng tử phi đang làm gì?"
Quản gia cung kính trả lời: "Hồi Lục hoàng tử, hoàng tử phi ở nhà kho chọn quà tặng."
Bắc Dã Lâm nghĩ một chút, nói: "cô ấy muốn lấy cái gì để cho cô ấy lấy, khôngđược phép cản cô ấy."
Quản gia đáp: “vâng, vậy lão nô xuống trước.” Nói xong, quản gia rời khỏi phòng làm việc.
Lúc đi lấy đồ, quản gia còn đang suy nghĩ: Xem ra, Hooàng Tử Phi rất quan trọng trong lòng lục hoàng tử, nhưng đây không phải là chuyện mà một nô lệ như hắn nên quan tâm. Vẫn là làm tốt chuyện gia chủ giao phó.
Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, Bắc Dã Lâm và Lãnh Hi Nhan lên xe ngựa, mang theo một chiếc xe chở một xe quà tiến về phủ Thừa tướng.
Xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến Phủ Thừa tướng, từ xa, Lãnh Hi Nhan đã nhìn thấy cha mẹ cô đang đứng ở cổng, xe ngựa vừa dừng lại, cô liền nhảy xuống xe, đi tới trước mắt Lâm Ngọc Vi ,cô ôm mẹ thật chặt: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm." Lâm Ngọc Vi cười quở mắng cô: "Con bé này, thật là, con cũng không đợi Lục hoàng tử."
Lãnh Hi Nhan quay người lại, nhìn thấy Bắc Dã Lâm đã xuống xe, anh đi tới trước mặt cha mẹ Lãnh Hi Nha cung kính nói: “tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân,nhạc mẫu đại nhân ,Lãnh Sách vội vàng nói: “Lục hoàng tử không cần đa lễ.”
Lúc này, Lâm Vũ Vi cũng nói: "Người trong nhà không cần đa lễ, nơi này nói chuyện không tiện, vẫn là đi vào trước đi." Cả đám người đang đợi liền đi vào phủ Thừa Tướng.
đến phòng khách, bữa ăn đã được dọn sẵn, mọi người ngồi ăn và trò chuyện. Tuy vẻ mặt Bắc Dã Lâm vẫn lạnh lùng như thường nhưng bữa cơm này thấy anh ấy vẫn khá vui vẻ
Sau bữa trưa, Bắc Dã Lâm lấy bộ cờ Noãn ngọc Bảo đen trắng ra cho Lãnh Sách . Lãnh Sách nhìn thấy không khỏi vui mừng, đồng thời mời Bắc Dã Lâm đến thư phòng đánh cờ.Mà Lâm Vũ Vi mẫu nữ thì trở lại hậu viện
Trở lại phòng, Lâm Vũ Vi lén lút hỏi Lãnh Hi Nhan: "Đêm tân hôn của con thế nào? Lục hoàng tử có đối tốt với con?"
Lãnh Hi Nhan đỏ mặt và ấp úng nói: "Nó khá... khá tốt." Lâm Vũ Vi nghĩ rằng cô ấy xấu hổ và cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này.
Bà lại nghiêm túc nói: "Mẹ thấy Lục hoàng tử mặc dù trầm mặc, nhưng anh ta cũng là một người khá tốt, con nên cùng anh ta hòa hợp."
Hai mẹ con nói những chuyện riêng tư , thấy trời cũng không còn sớm nữa, Lãnh Hi Nhan và Bắc Dã Lâm trở về phủ.
Sau khi xuống xe, bởi vì nhịp bước của Bắc Dã Lâm nhanh hơn, Lãnh Hi Nhan không theo kịp nhịp bước của anh ta, và hét lên từ phía sau: anh đi nhanh như vậy làm gì ,chờ ta với" Mặc dù Bắc Dã Lâm nghe thấy điều này, Anh ta không dừng bước lại, nhưng nhịp bước của anh ta chậm lại, và Lãnh Hi Nhan nhanh chóng đuổi kịp anh ta.
Lãnh Hi Nhan đứng bên cạnh cười trộm : Người đàn ông khó chịu này, đừng tưởng cô không biết, bộ quân cờ và thanh kiếm đó là do anh ta đặc biệt chuẩn bị. Xem ra trong lòng anh vẫn có tôi, cũng biết làm điều gì để lấy lòng gia đình ta, Lãnh Hi Nhan vui vẻ nghĩ.
Rất tiếc, nam chính của chúng ta đang âm thầm cố gắng lấy lòng nữ chính, nhưng không hiểu sao anh ấy lại cảm thấy hơi đáng yêu nhỉ ^_^