Nguyên Tuấn Sách cảm thấy phản ứng của mình rất kỳ lạ, anh chưa từng thân thiết với ai như vậy, trước đây từng có người chạm vào anh như thế này nhưng kết cục của người đó rất thảm, vì sao anh lại không muốn đẩy cô ra, ngược lại còn cảm thấy khoảng cách như vậy vẫn chưa đủ,
Lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, Hạnh Mính sợ tới mức run lên, cô run rẩy thu lòng bàn tay lại, nó bị anh liếʍ, điều này khiến cô càng thêm sợ hãi trước độ biến thái của Nguyên Tuấn Sách.
“Tôi xem rất nhiều phim nhưng không cứng được, chỉ khi nào nghĩ đến ngón tay của cậu mới có thể cứng.” Lần này anh hạ giọng, “Hơn nữa tôi muốn biết ŧıểυ huyệt của cậu cũng giống như mấy người phụ nữ trên trang web sao?”
“Cậu…Cậu! Cậu!”
Vẻ mặt của Nguyên Tuấn Sách không thay đổi, anh nghiêm túc nói ra những lời đó, không hề có ý thức tục tĩu, khiến mặt và cổ Hạnh Mính đỏ bừng vì tức giận, xấu hổ đến mức rơi cả nước mắt.
“Tôi muốn biết.” Nguyên Tuấn Sách tò mò tưởng tượng, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ ra được, chỉ có thể nhìn một cái, nhìn kỹ một chút, sau đó nhớ rõ hình dáng của ŧıểυ huyệt, sử dụng nó trong trí nhớ để thủ dâm.
Video làʍ t̠ìиɦ không khiến Nguyên Tuấn Sách cảm thấy sung sướиɠ, cho dù anh có đổi sang video khác, xem từ đầu đến cuối cũng không giải quyết được vấn đề, mà chỉ cần nghĩ đến ngón tay và cổ của Hạnh Mính anh liền cứng.
“Đừng nói nữa!” Hạnh Mính nổi giận quay đầu đi, nằm trên bàn không để ý đến anh.
“Tôi muốn biết.”
Anh rất muốn, rất muốn biết, muốn đến mức phía dưới lại muốn cứng.
Buổi trưa, chủ nhiệm lớp Mẫn Bằng gọi Nguyên Tuấn Sách đến văn phòng.
Văn phòng được bố trí tao nhã, khắp nơi đều có chậu cây, mặc dù sách giáo khoa và bài kiểm tra rải khắp bàn nhưng cũng không ảnh hưởng đến bàn làm việc và bậu cứa sổ, còn có những cây mọng nước được đặt ở mọi ngóc ngách.
Tổng cộng có năm giáo viên trong văn phòng, có hai người đi ăn cơm, hai giáo viên còn lại đang chấm bài, thấy anh đi vào, cả hai đều dừng bút.
“Tới đây được nửa tháng rồi, có điều gì khiến em không thích ứng được không?” Mẫn Bằng ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn anh, tay cầm bình giữ nhiệt, vặn nắp ra.
“Không ạ.” Anh mỉm cười như thường lệ, đôi bàn tay chắp sau lưng.
“Thầy cũng nghĩ vậy, thầy thấy em rất hòa hợp với các bạn trong lớp, nhất là Hạnh Mính, bình thường thầy thấy em nói chuyện rất nhiều với em ấy.” Nói xong, thầy Mẫn cười rạng rỡ, như thể vô cùng tự hào về học sinh trong lớp.
“Tính tình của Hạnh Mính có thể chơi với bất kỳ ai, nhưng em cũng có thể thử giao lưu với các bạn khác, tuần sau lớp chúng ta sẽ đổi chỗ ngồi, em muốn ngồi bàn đầu hay ngồi gần ai?”
Anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, ánh mắt không hề nhìn thầy giáo.
Một lúc lâu sau anh mới nói.
“Ngồi gần Hạnh Mính.”
“Khụ khụ!” Thầy Mẫn ho ra nước, chảy xuống quần, thầy nhanh chóng đẩy ghế ra sau, lấy giấy lau một cách lúng túng.
Trong văn phòng vang lên tiếng cười.
“Em mới đến đây học được nửa tháng mà đã nhất kiến chung tình rồi sao?” Một cô giáo hỏi.
Bọn họ thường bàn luận về tình yêu tuổi học trò, thay vì ép buộc, ngăn cản, ngược lại họ hy vọng có thể khiến các em học sinh nhận rõ tình yêu trong giai đoạn này chỉ là sự ngây thơ, hoa nở sớm tàn mà thôi.
“Em cảm thấy bạn Hạnh khá thú vị, cậu ấy có thể dạy em những điều mà em không thể học được trong sách giáo khoa.”
Thầy Mẫn hắng giọng: “Ví dụ như?”
“Nắn xương.”
“Hả?”
Nguyên Tuấn Sách khác với những đứa trẻ ở cùng tầm tuổi, anh quá trầm ổn, biểu hiện bình tĩnh có hơi đáng sợ, nhưng anh cũng thật sự trong sáng, ngây thơ từ trong xương cốt, khiến người ta không đành lòng xúc phạm, tựa như khuôn mặt của anh, núi cao tuyết liên, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chơi đùa.
Mẫn Bằng vặn nắp bình giữ nhiệt, quay đầu nhìn về phía hai giáo viên: “Hai người cảm thấy đứa trẻ này có chỗ nào không thích hợp không?”