Khả năng.
Quá sướиɠ.
Nguyên Tuấn Sách hồi tưởng lại kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, quả thực anh chưa từng trải qua cảm giác như vậy bao giờ.
Điều này cực kỳ giống với những gì Hạnh Mính nói với anh.
Đúng, cái này được gọi là…Ham muốn chưa được thoả mãn.
Đồng phục của Hạnh Mính bị Nguyên Tuấn Sách cầm về, sau khi giặt sạch thì trả lại cho cô.
Mặc áo khoác vào, mùi gỗ xộc vào mũi giống hệt với mùi hương trên người anh.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa oải hương rất dễ mê hoặc, ký ức này xâm chiếm bộ não, chỉ cần ngửi, thấy khuôn mặt tươi cười của anh thì nó sẽ xâm chiếm toàn bộ tâm trí.
Buổi sáng thứ hai, sau tiết chào cờ thường kỳ ở sân thể dục, Hạnh Mính là người đầu tiên về lớp, nhìn thấy Tần Nhạc Chí ngồi ở hàng ghế đầu, nằm im không nhúc nhích.
Về nhà kiểm điểm mấy ngày, tính khí của cậu ta bớt nóng nảy hơn?
Bình thường khi đến thứ hai, cậu ta hoặc chơi với bạn bè, hoặc vào nhà vệ sinh hút thuốc với những học sinh “cá biệt” tương tự lớp bên cạnh.
“Này.”
Cậu ta đột nhiên lên tiếng, cũng không biết làm thế nào mà cậu ta đang nằm sấp lại nhìn thấy Hạnh Mính.
Ngồi ở bàn thứ ba, Hạnh Mính xoay người, Tần Nhạc Chí hỏi cô: “Vết thương ở chân cậu đã lành chưa?”
“Làm gì?”
“Tôi chỉ hỏi thôi.”
Hạnh Mính lười để ý đến cậu ta: “Không phải chuyện của cậu, dù sao cậu vẫn sẽ nói thua trận đấu là do tôi.”
“Cậu rất giỏi chụp mũ cho mình.”
Cô không nhịn được nữa, “Cậu mồm mép quá đây, không phải chính cậu nói như vậy sao! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tần Nhạc Chí hừ một tiếng, nói không có gì sau đó nằm xuống bàn.
Đồ thần kinh!
Thật sự muốn đá vào mặt cậu ta mà, không biết mình làm gì mà chọc cậu ta, cậu ta cứ không có việc gì là lại tìm kiếm rắc rối.
Sau khi Nguyên Tuấn Sách về lớp, Hạnh Mính gấp không chờ nổi muốn nói chuyện với anh: “Chân tớ lành rồi, cậu nhìn xem.”
Chân phải của cô đặt trên mặt đất, vặn tới vặn lui, dù cử động thế nào cũng không đau nữa: “Cuối tuần mẹ tớ đưa tới đi khám nắn xương, chỉ cần vặn nhẹ là khỏi, bác sĩ giỏi thật, cậu có biết bác sĩ nặn xương là gì không?”
“Không biết.”
“Chính là nặn xương mình lại đấy, nghe nói bẻ vai còn phát ra âm thanh, nghe rất vui tai!”
Phòng học không nhiều người lắm, Tần Nhạc Chí nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy Hạnh Mính chia sẻ sự mới lạ của mình, cô bạn ngồi bàn trước không ngừng mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại: “Tuyệt quá.”
“Đúng vậy! Lần sau rảnh tớ đưa cậu đến đó, tớ biết phòng khám đó ở đâu.”
Ánh mắt của Nguyên Tuấn Sách rơi vào cuốn sách giáo khoa của cô, bàn tay nhỏ bé cầm chặt cây bút, trước đây anh không nhớ rõ hình dáng ngón tay của cô, hiện tại anh nhìn thấy rõ.
Trắng nõn không tì vết, mười ngón tay như ngọc, móng tay được cắt thành hình bán nguyệt, đầu móng tay có lớp màu hồng nhạt in lên, những ngón tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô có thể miêu tả nhiều động tác khác nhau, khi nói chuyện cô thích chỉ khắp nơi, ngón tay xinh đẹp ngọc ngà, ngay cả lớp da đó cũng khiến anh nảy sinh khao khát.
Nếu lột nó xuống, thịt bên trong cũng có màu hồng nhạt sao.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Hạnh Mính liếc nhìn sách giáo khoa.
“Đang nhìn ngón tay cậu.”
“Ngón tay tớ có cái gì đẹp đâu.” Hạnh Mính cũng chuyển sự chú ý đến bàn tay của mình, đột nhiên nhớ lại chuyện tuần trước đôi bàn tay này nắm lấy dươиɠ ѵậŧ không lồ kia của anh…
“Tôi đã nghe theo kiến nghị của cậu mua một chiếc điện thoại di động, tìm kiếm địa chỉ trang wed cậu đưa cho và…Ưm.”
Hạnh Mính kích động che miệng anh lại, hai mắt hoảng sợ mở to, nhìn trái nhìn phải: “Cậu điên rồi à! Đang trong lớp mà cậu nói cái gì vậy, nói còn không nói nhỏ! Một hai phải để người ta biết tớ đưa trang web cho cậu để cậu tự thủ dâm sao!”
Cô cách rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy kết cấu và lỗ chân lông trên da.